Chương 887: Tạm thời đừng gấp
“Tôi nói không phải là không phải!” Liêu Ninh tức giận cúp điện thoại.
Bà ta hoảng hốt vô cùng!
Làm sao bây giờ? Tư Triều Vũ không đạt được mục đích chắc chăn sẽ không bỏ qua!
Làm giám định ba con gì chứ? Vì sao ông ta lại có ý nghĩ đó? Làm sao ông ta nhìn ra vấn đề chứ?
Liêu Ninh không yên lòng, một tiếng sau, người giúp việc dẫn Tư Triêu Vũ tới.
Dọa cho Liêu Ninh sợ đến nỗi suýt làm rơi cái chén trong tay.
“Ai bảo ông tới?” Liêu Ninh tức giận đứng dậy.
“Nơi này là nhà của anh trai tôi, sao tôi lại không được tới chứ?” Tư Triêu Vũ làm như chuyện đương nhiên trả lời.
Liêu Ninh nhìn người giúp việc một cái, người giúp việc biết ý liền lui xuống.
Tư Triều Vũ không phản đối, ra bên ngoài, ông ta lập tức giữ lấy cánh tay của Liêu Ninh, vội vàng hỏi: “Lúc nào thì làm giám định thân phận?”
“Ông buông tay ra!” Liêu Ninh hạ giọng, hất tay ông ta ra: “Tôi đã nói Tư Thái Lâm không có bất kỳ quan hệ gì với ông cả”
“Tôi không tin! Trừ phi có kết quả giám định thân phận!” Nỗi nghỉ ngờ trong lòng Tư Triêu Vũ càng tăng thêm: “Tư Thái Lâm… rốt cuộc có phải con của tôi không? Nếu bà không nói, tôi sẽ nói với anh cả việc này.”
“Ông!” Trong lòng Liêu Ninh tràn ngập bối rối và hận thù, bà ta biết, nếu không giải quyết kẻ phiền toái này thì sớm thành tai họa! Nếu như không nói, Tư Triều Vũ xúc động lại lỗ mãng, nhất định sẽ lộ ra sơ hở! Nếu như nói ra, ngược lại có thể tạm thời làm yên lòng ông ta…
“Đúng, Tư Thái Lâm là con của ông!”
“Thật sao? Tư Thái Lâm là con của tôi?” Tư Triều Vũ kích động vô cùng: “Tôi còn có con trai?”
Liêu Ninh hất tay ông ta ra: “Bây giờ hài lòng rồi chứ?”
“Không được, nếu là con của tôi thì nó không thể ở đây được, phải về nhà với tôi!”
“Cái gì?” Liêu Ninh không thể tin nổi.
“Nó là con trai của tôi, chẳng lẽ còn bắt nó gọi Tư Lệnh Sơn là ba à? Tôi không đồng ý!”
Liêu Ninh thật sự hận không thể để ông ta biến mất ngay tại chỗ, nhưng chỉ đành nhịn lửa giận trong lòng nói: “Trở về với ông làm gì? Ông có thứ gì có thể cho Tư Thái Lâm chứ? Một xu tiền Tư Viễn Hằng cũng không để lại cho ông, cho nó đi theo ông để nó hít gió tây bắc à? Không có chuyện tốt như vậy đâu!”
Liêu Ninh không ngờ là ông ta còn định đưa Tư Thái Lâm đi. Đúng vậy, làm con của ông ta thì ông ta muốn đưa đi là chuyện bình thường!
Nhưng mà dựa vào cái gì chứ?
Là con của ông ta thì ông ta liền muốn cướp đi à? Bà không đồng ý!
Tất cả những thứ bây giờ có đều là do bà ta tranh thủ được, ai cũng đừng hòng cướp đi! Càng không thể hủy hoại cuộc sống hiện tại của bà ta!
“Tôi biết, con sớm muộn sẽ đi theo ông, nhưng không phải bây giờ!” Liêu Ninh trấn an ông ta.
“Vậy phải tới khi nào?”
“Ông nghĩ mà xem, bây giờ ông không có gì cả, nếu như cái gì cũng có thì có phải có thể danh chính ngôn thuận nuôi con trai không?”
“Tôi không hiểu…” Tư Triều Vũ nói.
Liêu Ninh thầm mắng ông ta ngu xuẩn trong lòng xong thì nói: ‘Cướp đi tài sản của Tư Lệnh Sơn thì sao?”
Tư Triều Vũ hiểu ra: “Bà nói đúng, tôi đã sớm nhìn ông ta không thuận mắt rồi, cướp tài sản của ông ta, thì vợ và con đều sẽ là của tôi!”
“Cho nên tạm thời đừng gấp.”
Tư Triều Vũ thoát khỏi cảm xúc sa sút, tâm trạng lại vui vẻ vô cùng: “Ông trời vẫn rất tốt với tôi, lại cho tôi hi vọng lớn như vậy!”
Liêu Ninh không trả lời, trong lòng ngầm tính toán, sớm thôi, ngay cả một tia hi vọng cuối cùng ông cũng sẽ không còn nữa.
Đào Anh Thy trở lại nhà trọ, vào phòng, năm trên giường thất thần.