Chương 469: Bất an
Ai ngờ ngay cả công việc không đáng chú y đó mà cũng khó nhận như vậy. Có điều cô ta sẽ không bỏ Cuộc.
Trương Thiên Di bước ra từ nhà vệ sinh, vẻ mặt như thường trở lại trước bàn ăn. Đào Anh Thy cười nhìn cô: “Sao chị đi lâu vậy? Mau ăn đi, tôi thấy chị chẳng ăn được mấy miếng”
“Tôi cũng hết cách rồi, phải lên màn hình, chỉ cân hơi mập một chút thì lên màn hình sẽ rất xấu. Mà cô ăn nhiều nhỉ? Không thấy cô kiêng ăn gì cả, cô có cách hay để giảm béo à?”
“Không phải, chẳng qua tôi khó mập lên thôi.”
“Cô biết tôi ghét nhất loại người nào không?
” “Loại người nào?”
“Ăn không sợ mập!” Đào Anh Thy bật cười. Lúc này điện thoại của cô reo lên, cô lấy điện thoại ra: “Xin lỗi chị, tôi đi nghe điện thoại.”
Cô đứng dậy, ra ngoài nghe máy: ˆA lô?” “Em ăn xong chưa?” Giọng nói trầm thấp vang lên.
“Mới nửa tiếng kể từ cuộc điện thoại lân trước của anh mà nhỉ?” Đào Anh Thy buồn bực. Cô đi đường không cân thời gian sao? Người này làm gì mà trông coi kỹ dữ vậy?
Tư Hải Minh im lặng một lúc, nói: “Ăn xong gọi điện thoại cho tôi”
“Biết rôi” Báo Đen biết Tư Hải Minh muốn đón mình.
Cơm nước xong, Trương Thiên Di nói: “Cô sống ở đâu? Để tôi đưa co về”
“Không cần, tôi chờ người đến đón”
Trương Thiên Di cười đầy ẩn ý: “Vậy thì tôi đi trước nhé.”
“Ừm, bye bye” Sau khi Trương Thiên Di rời đi, Đào Anh Thy ngồi trước bàn ăn, chậm rãi uống trà. Ngôi một mình như vậy cũng rất thoải mái, không cần phải lo nghĩ gì, cũng không sốt ruột gọi cho Tư Hải Minh.
Sớm muộn gì Tư Hải Minh cũng biết cô quyết định dọn vào nhà họ Xa. Nói cho anh ta ư? Cô lại nghĩ, tại sao phải nói cho anh ta?
Bởi vì anh ta quyền thế ngút trời? Lòng chiếm hữu cố chấp? Cô không vào ở biệt thự Minh Uyển mà chọn nhà họ Xa, Tư Hải Minh không giết chết cô mới là lạ.
Người đàn ông này vốn cường thế đáng sợ như vậy. Chỉ cần không vuốt ve thì dã thú sẽ bại lộ bản tính hung ác…
Đào Anh Thy ngơ ngẩn nhìn ly nước trà. Nếu Tư Hải Minh biết thì sẽ xé xác cô như thế nào? Giống như trước kia sao? Hay là càng nghiêm trọng hơn? Chỉ ngẫm lại thôi cũng thấy đáng sợ.
Đào Anh Thy không dám uống rượu, chỉ có thể uống trà. Dì Hà, dì yên tâm, tôi sẽ trả thù cho dì. Tôi sẽ không tha cho loại người khốn nạn như Đào Hải Trạch đâu! Bất cứ ai cũng không thể ngăn cản quyết định của tôi, kể cả Tư Hải Minh.
Điện thoại trên bàn vang lên.
Đào Anh Thy liếc nhìn, khi thấy số điện thoại của Tư Hải Minh, cô phản xạ ngồi thẳng lưng. Cô cầm điện thoại lên, là video gửi tới.
Đào Anh Thy mở ra thì thấy đoạn video quay cảnh cô uống trà một mình trước bàn ăn, thị giác nhìn từ bên cạnh cửa sổ. Cô hoảng sợ quay sang bên cửa sổ, chiếc Rolls-Royce đang đỗ ở cách đó không xa, thân xe tối om phản xạ ánh sáng.
Đào Anh Thy giật mình, Tư Hải Minh đến đây khi nào? Cô bình tĩnh lại, cầm ba lô và di động rời khỏi nhà hàng, đi về phía chiếc Rolls-Royce. Vệ sĩ mở cửa cho cô, khí thế của Tư Hải Minh tỏa ra khiến Đào Anh Thy căng thẳng.
Cô chần chờ một lát rồi lên xe. Cửa xe đóng lại, tài xế xoay vô lăng, vững vàng tiến vào làn đường.
Thùng xe khép kín tràn ngập khí thế áp bách của Tư Hải Minh. Đào Anh Thy hơi bất an. Chắc chắn Tư Hải Minh đã sớm đến đây, thấy cô ngồi một mình ở đó nên mới quay đoạn video kia. Nhưng cô bất an cái gì? Cô đâu làm sai chuyện gì?
“Em đang nghĩ gì?” Giọng nói trầm thấp của Tư Hải Minh đánh vỡ không khí im lặng trong xe, con ngươi đen sâu thẳm.