Mục lục
1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi - Đào Anh Thy (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 322

Còn chưa nói xong, thì đã nhìn thấy vòng tay xuất hiện trong tay Tư Hải Minh rồi.

Là vòng tay cô đã vứt vào trong hồ.

Ánh mắt của Đào Anh Thy lóe lên, ngẩng đầu nhìn anh: “Có phải anh đang chờ tôi nói ra câu này phải không?”

“Em có thể từ chối.”

Đào Anh Thy có thể từ chối sao? Chỉ cần cô từ chối, thì cô tin chắc rằng, một người có tính chiếm hữu cao như Tư Hải Minh tuyệt đối sẽ cấy thiết bị định vị cao cấp hơn vào một bộ phận nào đó trên cơ thể cô.

Cô mới không cần đâu!

“Để tôi đeo lên là được rồi.” Đào Anh Thy tiến lên phía trước cầm lấy vòng tay, đầu ngón tay vừa mới đụng vào chiếc vòng, cổ tay vừa run lên thì Tư Hải Minh đã mạnh mẽ kéo cô qua, bất ngờ không kịp đề phòng.

“A!” Đào Anh Thy ngã vào lòng của Tư Hải Minh, ngồi trên đùi của anh, cảm giác rắn chắn mơ hồ toát ra một loại sức mạnh nào đó, khiến cô cảm thấy không bất an: “Làm gì?”

“Đến cả việc thân mật như hôn cũng đã làm rồi, còn mất tự nhiên gì nữa chứ?” Tư Hải Minh nói, vươn tay lấy lại chiếc vòng.

Đào Anh Thy hơi ngạc nhiên, không phải nói là sẽ đưa cho cô đeo hay

Suy nghĩ của người đàn ông này thật sự là khó hiểu mà…

“Tôi đổi ý rồi.” Ảnh mắt đen sâu thẳm của Tư Hải Minh chăm chú nhìn sự sao?
thay đổi cảm xúc nhỏ nhất trên khuôn mặt cô, nắm lấy cằm của cô, độc đoán nói: “Nếu mà còn để tôi phát hiện ra cô có tâm tư khác, vậy thì cô chờ thiết bị định vị này được cấy vào cơ thể cô đi.”

“.. Không, sẽ không đâu.” Tim Đào Anh Thy đập vô cùng nhanh: “Con cũng đã bị anh phát hiện ra rồi, chẳng còn chuyện gì giấu anh nữa đâu.”

“Tốt nhất là như vậy.” Tay Tư Hải Minh siết chặt cằm cô hơn một chút, ép cô phải nhìn vào đôi mắt đen sắc bén mà thâm thúy của anh.

“Anh…Ữm!” Hai mắt Đào Anh Thy run lên.

Nụ hôn của Tư Hải Minh lúc nào cũng mang theo tính chiếm đoạt, rất nhanh hô hấp của cô đã bị anh khống chế, từ trong ra ngoài đều không bỏ qua.

Đào Anh Thy dần dần hít thở không thông, sau đó chân của cô run lên.

Hai bàn tay to của Tư Hải Minh đã chặt chẽ nắm lấy chân cô.

Trong đầu Đào Anh Thy vang lên một hồi chuông cảnh báo, nếu cô còn không ngăn lại, chỉ sợ là sẽ xảy ra chuyện mất!

Cô vội vàng quay mặt đi, thở gấp, nói: “Tôi… Tôi muốn đi Biệt thự Minh Uyển thăm mấy đứa nhỏ, bây giờ đi luôn nhé?”

Hô hấp của Tư Hải Minh trở nên nóng bỏng hơn, ánh mắt cũng đã dần trở nên sâu hơn.

Vậy mà điều bất ngờ là anh lại buông cô ra.
Dễ nói chuyện như vậy? Đối với Đào Anh Thy mà nói, thật đúng là hiếm có mà.

Lúc đứng dậy, cô nhìn thấy dấu vết màu đỏ trên đùi mình.

Cô khẽ nhíu mày, lực tay của người đàn ông này thật đúng là khiến cô không dám thử mà.

Vừa mới đứng dậy, điện thoại đặt trên bàn nhỏ ngay lập tức vang lên.

Là ai gọi điện thoại cho cô vậy?

Tìm Đào Anh Thy đập vô cùng nhanh, sẽ không phải là Đào Hải Trạch chứ?

Cầm điện thoại lên, quả đúng là dãy số xa lạ lúc nãy đã gọi tới.

Cô không chút do dự trực tiếp cúp máy.

Đôi mắt đen thâm sâu khó lường của Tư Hải Minh như đôi mắt của chim đại bàng, sắc bén nguy hiểm, giọng nói trầm thấp của anh dường như không hề có một chút thay đổi nào: “Không nhận à?”

“Mấy cuộc điện thoại vớ vần ấy mà, vừa nãy có gọi một lần rồi.” Đào Anh Thy nói, lúc xoay người đã nhanh tay cho dãy số này vào danh sách đen rồi: “Tôi đi thay quần áo.”

Đôi mắt đen của Tư Hải Minh lóe lên vẻ lạnh lẽo, trông có vẻ hơi đáng sợ. Sau khi ra khỏi nhà, Đào Anh Thy đi theo phía sau Tư Hải Minh, mơ hồ cảm nhận được cảm xúc của Tư Hải Minh hình như có một chút thay đổi, tâm trạng không tốt.

Điều này khiến bầu không khí xung quanh cũng tràn ngập hơi thở nguy hiểm.

Người này bị sao vậy? Mới vừa nãy còn tốt mà.

Cô có làm việc gì sai à?

Thật sự đúng là thay đổi thất thường mà…

Đào Anh Thy giả vờ như không biết, duy trì sự im lặng, cần thật dè dặt, không đi chọc tức anh.

Sau khi lên xe thì đi đến Biệt thự Minh Uyển.

Dọc theo đường đi, Tư Hải Minh cũng không nói chuyện, bầu không khí trong khoang xe chật hẹp dường như đang bị bao phủ bởi mây đen.

Đào Anh Thy cố gắng hít thở thật nhẹ nhàng.

Hiện giờ Tư Hải Minh giống như một con thú hung dữ có thể xông lên bất cứ lúc nào.

Đến Biệt thự Minh Uyển, vừa mới xuống xe, ở ngay cửa xe ngay lập tức

đã trở nên vô cùng hỗn loạn. Đào Anh Thy vừa liếc mắt đã nhìn thấy Liêu Ninh, ngày lập tức cảm nhận được bầu không khí đáng sợ vây quanh Tư Hải Minh đang ở bên cạnh cô có sự thay đổi, dường như nó đang trở nên lạnh hơn thì phải.

Vì sao Liêu Ninh lại tới đây?

Sẽ không phải là thật sự chạy đến đây để đòi hỏi Tư Hải Minh về mấy thứ địa vị, tiền tài… chứ? Điều này mới đặc sắc làm sao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK