Mục lục
1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi - Đào Anh Thy (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 452: Gặp mặt

 

“Đương nhiên. Ba cũng mong những video đó không ảnh hưởng tới tình cha con của chúng ta.

Sau này cho dù không có video, con vẫn là con của ba, chúng ta là người một nhà” Đào Anh Thy cười lạnh.

Người một nhà? Chẳng phải là vì Tư Hải Minh quyền thế ngút trời sao? Người muốn trèo cao không chỉ có mình ông đâu!

“Hôm khác ba dẫn người nhà đi ăn cơm với con nhé? Làm quen một chút, sau này chính là người một nhà.”

“ừ” Trò chuyện kết thúc, Đào Anh Thy ném điện thoại sang một bên, mặt lạnh như tiền. Vợ và con trai con gái của Đào Hải Trạch đúng không?

Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Cô cũng muốn xem thử đó là loại người nào mà lại có thể chung sống hòa bình với Đào Hải Trạch, không đến mức nhà cửa tan hoang. Trừ phi… Vật họp theo loài.

Đào Anh Thy cho rằng vợ của Đào Hải Trạch là chủ nhà, nhưng sau khi tới khách sạn, thấy Đào Hải Trạch giới thiệu vợ của ông ta, cô ngây ngẩn cả người. Đó không phải là bà chủ nhà, mà là…

“Chúng ta lại gặp mặt” Xa Huệ Anh mỉm cười, vẻ mặt kiêu ngạo khinh người.

Bà ta dùng chữ “lại” Đào Anh Thy còn rất có ấn tượng với người đàn bà này. Trước kia bà ta coi trọng Đào Hải Trạch nên đã đàm phán với bà nội, cuối cùng cắt đứt quan hệ bằng 9 tỷ đồng.

Hồi đó bà ta còn trẻ, bây giờ cho dù dùng đủ loại mỹ phẩm dưỡng da, nhưng vẫn có thể nhận thấy dấu ấn thời gian trên gương mặt đó, nhìn còn không trẻ bằng Liêu Ninh.

Có điều Xa Huệ Anh có biết sự tồn tại của bà chủ nhà không? Nghĩ bằng đầu gối cũng biết là chuyện gì.

“Đúng thế, không ngờ chúng ta còn gặp lại.” Đào Anh Thy nhếch môi cười trào phúng.

Đào Hải Trạch nói: “Dì Anh biết con ở thủ đô nên đang muốn gặp con, không cần ba nói ăn cơm, dì con đã nhắc đến trước rồi”

Xa Huệ Anh liếc xéo Đào Hải Trạch: “Dù sao con bé cũng là con gái ông, yêu ai yêu cả đường đi thôi. Với lại con bé cũng không nhỏ hơn Sơ Tâm là mấy, hai đứa sẽ có tiếng nói chung”

Đào Anh Thy cau mày: “Sơ Tâm là ai?” “Con gái dì, dì còn có một đứa con trai, ba con không nói với con à?” Xa Huệ Anh hỏi.

“Nói” Đào Anh Thy rũ mi mắt. Chẳng qua là tuổi khác nhau thôi. Lúc Đào Hải Trạch mới quen biết với người phụ nữ này, cô đã mười ba mười bốn tuổi, tính thời gian thì chắc con của Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh còn đang học tiểu học. Sao bây giờ cô lại nhỏ hơn?

Chẳng lẽ trước khi sinh ra cô, Đào Hải Trạch đã có con với người phụ nữ khác? Không thể nào. Xa Huệ Anh thoạt nhìn không phải dạng vừa, sao có thể im hơi lặng tiếng làm tình nhân của người khác mười mấy năm? Huống chỉ bà ta còn rất giàu có.

“Tôi cũng cảm thấy hai đứa bé sẽ hợp nhau” Đào Hải Trạch cười.

“Họ không đến à?” Đào Anh Thy hỏi.

“Thật không may, công ty bận quá nên bọn nó không rảnh. Nhưng ba đã nói rồi, lần sau lại tìm thời gian gặp mặt. Nghe nói có em gái, bọn nó vui lắm” Đào Hải Trạch nói.

Nếu Đào Anh Thy tin vào lời ông ta thì quá ngây thơ rồi.

Trên bàn cơm, ăn chưa được bao lâu, Xa Huệ Anh thử hỏi: “Con rất quen thuộc với người cầm quyền của tập đoàn King hả?” “Anh ta là ba của con tôi.” Đào Anh Thy chỉ nói một câu, người có não đều hiểu. Suy cho cùng thì cũng thật buồn cười, nếu không có 9 tỷ của Xa Huệ Anh, cô sẽ không thể nuôi nổi bọn trẻ.

“Vậy con liên lạc với ba con hồi nào?” Xa Huệ Anh lại hỏi.

Đào Anh Thy đã nhận ra mục đích của bữa cơm này không phải là để “người một nhà” gặp mặt. Xa Huệ Anh hỏi kỹ thế này thì chắc là đang nghỉ ngờ Đào Hải Trạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK