CHƯƠNG 1200 (2182) BẢN NĂNG CỦA NGƯỜI MẸ
Edit By Trà Nữ Lê
Căn bản là những người hầu hằng ngày chăm sóc bọn trẻ, những vấn đề cơ bản này đều phải biết, tuy nhiên họ không nghĩ rằng Đế Anh Thy lại nhanh đến như vậy, có phải là do bản năng của người mẹ…
“Bảo An đừng khóc, có mẹ ở đây, không sao nữa rồi!” Bảo Nam nắm lấy tay của Bảo An, an ủi em
“Đúng vậy, mẹ là giỏi nhất!”
Đế Anh Thy ôm Bảo An khóc thút thít, quay đầu nhìn thấy Tư Hải Minh đang đi tới nói “Ăn cái gì để bị sặc?”
“Không sao nữa” Tư Hải Minh ôm Bảo An qua, ánh mắt hướng đến đám người hầu, dọa cho cả đám không dám thở, chân run lên
Đế Anh Thy nhìn khuôn mặt mũm mĩm đang khóc của Bảo An thật đáng thương, nhất thời mờ mịt
“Dọa sợ rồi?” Tư Hải Minh hỏi không phải là Bảo An mà là Đế Anh Thy
“Sợ cách của mình không dùng được…” Đế Anh Thy đúng là có bị hù dọa
Nàng lúc đó kỳ thật là phản ứng của bản năng
Anh ba của nàng từng dạy cho nàng biết vài điều cơ bản sơ cứu, chỉ sợ là bản thân quên đi…
Tư Hải Minh nhìn thấy sắc mặt Đế Anh Thy không được tốt, không giống như là bị dọa sợ, ngược lại là quá trầm tư
Nàng đang suy nghĩ cái gì…
Ban đêm Đế Anh Thy trong phòng tắm nhìn chằm chằm thần thái khuôn mặt của mình trong gương, cửa phòng tắm mở ra, nhìn thấy anh đang từ từ tiến lại.
Đến phía sau nàng ôm eo thon, lồng ngực rộng lớn của anh bao bọc lấy nàng
“Thế nào rồi?”
“Không có việc gì…”
“Hửm?” Tư Hải Minh khẽ cắn nhẹ vào vành tai của nàng, làm cho Đế Anh Thy nhột nên co rúm cổ lại, toàn thân nàng phát run vì nhạy cảm, mặt ửng đỏ “Anh là chồng em, có gì mà không thể nói cho chồng nghe sao? Nói đi, anh nghe”
Đế Anh Thy sắc mặt càng không được tự nhiên “Cái gì chồng…”
“Không phải chồng là cái gì, hả?” Tư Hải Minh công kích cổ của nàng
Đế Anh Thy hô hấp cũng bắt đầu thở gấp gáp “Đừng làm em…”
“Gọi chồng”
Đế Anh Thy cắn môi, song mắt rung động, nàng cảm thấy mình không gọi được
Thật giống như hai người đã kết hông vậy
“Chồng” khi nào kết hôn thì mới gọi như vầy chứ…
“Em nói…em nói chính là” Đế Anh Thy tình nguyện thỏa hiệp chuyện khác, dù sao chữ “Chồng” cũng quá là ngượng ngùng “Thật sự là cũng không nghĩ cái gì, chính là Bảo An bị sặc …có làm cho em sợ…”
Đối với nàng có nhiều chuyện kinh khủng qua nàng cũng đã từng gặp, vậy mà chuyện ngoài ý muốn của Bảo An lại làm cho nàng hồn xiêu phách lạc, nàng chỉ là nghĩ mãi không rõ thôi
“Đó là bởi vì… em rất thích bọn chúng, quá thích” Tư Hải Minh môi mỏng dán lên tai của nàng, giọng nói khàn khàn
Đế Anh Thy hạ thấp ánh mắt, nàng cảm thấy bản thân mình cũng rất thích…
Thân thể bị Tư Hải Minh tách ra đi qua, đứng đối mặt với nàng, ánh mắt đen láy của anh khiến cho nàng không thể nào không nhìn
“Cho nên em đời này chỉ có thể là người của anh” Tư Hải Minh giọng nói trầm trầm
Đế Anh Thy mặt nóng lên, chớp chớp nhìn anh, nhịp tim đập mạnh không ổn định
Có lẽ người đàn ông này mới khiến cho nàng có cảm xúc yêu thương
Yêu ai, yêu cả đường đi sao…
Tư Hải Minh đưa tay phía trước ôm nàng vào ngực, ôn nhu, cảm giác trói buộc, giọng nói trầm thấp từ trong cổ họng “Đừng sợ, anh sẽ vĩnh viễn che chở em”
Đế Anh Thy được ôm trong vòng tay anh cảm thấy an tâm, bình yên mà nhắm mắt lại “Ừm, em biết”
Trên thực tế người mà không cảm giác an toàn đó chính là Tư Hải Minh
Đế Anh Thy tại sao lại có cảm xúc kì lạ kia, là bởi vì nàng đang bị thôi miên quên đi quá khứ. Sáu đứa bé là con của nàng nên tận trong lòng nàng để ý nhất, Bảo An bị sặc trong nháy mắt bản năng của người mẹ đã phản ứng tức thì…