Chương 670: Không đợi được nữa
Lý Ba đứng chờ ở cửa thấy thế thì vội đi lên cản lại!
Một tiếng “choang”, chiếc ly đập trúng đầu của Lý Ba.
“AI” Lý Ba ôm trán, máu từ trán phun ra, chảy qua kế tay.
Trong phòng bệnh của Xa Huệ Anh, bác sĩ băng bó vết thương trên trán cho Lý Ba.
Bị rách một đường lớn, may mà không nghiệm trọng lắm.
Đào Anh Thy đứng ở đó, lạnh lùng nhìn Xa Huệ Anh!
Có phải là người đàn bà này còn chưa bị đánh đã đúng không? Muốn trút giận lên người cô sao?
“Xa Huệ Anh, bà không sợ bị quả báo, bị lưu manh đánh hả?” Đào Anh Thy hỏi.
Xa Huệ Anh hoảng hốt, vô thức nhìn qua Đào Hải Trạch, lại nhanh chóng thu tầm mắt lại, hung ác nói: “Nếu còn có lần sau nữa thì tôi tuyệt đối sẽ không buông tha đâu!”
Đào Anh Thy cười lạnh, nói như vậy thì có lợi ích gì!
Cũng không dám nói sự thật ra chứ nói gì đến chuyện ly hôn, còn vô dụng hơn cô tưởng nhiều!
Còn tưởng rằng bình thường Xa Huệ Anh ngang ngược không nói lý lẽ sẽ giỏi lắm!
Giờ xem ra cũng chỉ vậy thôi!
“Bồi thường tiền đi!” Đào Anh Thy nói.
“Bồi thường tiền cái gì? Đáng đời anh tai Ai kêu anh ta cản?” Dù nằm trên giường nhưng Xa Huệ Anh vẫn không chịu an phận.
“Vậy ý của bà là tiếp tục quậy tiếp?” Đào Anh Thy mặt không cảm xúc nhìn bà ta.
*Ba bồi thường!” Đào Hải Trạch lên tiếng “Tiền thuốc men, phí tổn thất tinh thần, tiền lương nghỉ việc và các loại phí khác, tất cả gấp mười!” Đào Anh Thy nói.
“Được được, ba bồi thường hết!” Đào Hải Trạch thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn kiên trì đồng ý, chuyển ngay cho Lý Ba ba trăm năm mươi triệu.
Đào Anh Thy khiêu khích nhìn Xa Huệ Anh.
Nếu như không phải là Xa Huệ Anh lực bất tòng tâm thì đã sớm nhảy dựng lên đánh nhau với cô!
Lý Ba được băng bó kỹ, Đào Anh Thy không ở lại nữa, đi ra khỏi phòng bệnh.
Đào Hải Trạch nói: “Anh Thy, ba giải thích với con! Vừa rồi dì Huệ con quá kích động, bà ấy bị thương, có oan ức nên mới nhất thời xúc động!”
“Ông xin lỗi tôi làm gì? Không ngờ người lôi như thế, chắc hẳn bình ông sắp xếp bảo thường ông dạy dỗ rất kỹ!”
“Đúng vậy! Phải vậy chứ, Lý Ba, oan ức cho.
cậu. Nhưng cho dù ở bất cứ đâu, cậu cũng phải bảo vệ Đào Anh Thy cho tốt, biết chưa?”
“Xin tổng giám đốc Đào yên tâm, tôi biết rồi”
“Cậu đi lái xe tới đây trước đi” Đào Hải Trạch nói, ông ta cố ý điều Lý Ba đi chỗ khác.
Lý Ba nhìn Đào Anh Thy một cái, sau đó đi trước.
“Khu Tây Nam của Tư Hải Minh đến bây giờ vẫn chưa có manh mối, ba không đợi được nữa” Đào Hải Trạch đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi nói rồi, Tư Hải Minh muốn xem biểu hiện của ông, tôi đâu có cách?”
“Là cậu ta muốn nhìn biểu hiện của ba hay là con không muốn giúp ba?”
Đào Anh Thy không vui nhìn ông ta: “Thế nào, chẳng lẽ không phải chỉ nhánh công ty của ông đang mượn danh nghĩa của Tư Hải Minh mà kiếm được rất nhiều tiền sao?”
*Chút tiền này so với khu Tây Nam thì chính là một trời một vực? Nói thật, ba không.
muốn chờ đợi thêm nữa”
*Tôi thấy ông nên kiên nhãn chờ đi, đừng để cho thất bại trong gang tấc!” Đào Anh Thy nói xong thì đi luôn.
Đào Anh Thy lên xe thì hỏi: “Có lái xe được không?”
“Được, chỉ bị thương ngoài da!” Lý Ba nói.
Sau đó hỏi: “Ba trắm năm mươi triệu này.
“Là anh xứng đáng có được”
Xe lái băng băng trên đường, Đào Anh Thy nhìn phong cảnh không ngừng lùi lại ở ngoài cửa sổ xe, nhớ lại cảnh trong phòng bệnh lúc nãy.
Mặc dù cảm thấy Xa Huệ Anh ghê tởm, nhưng cô không thể không thừa nhận, có khi cô cũng rất hâm mộ Đào Sơ Tâm.
Cho dù Xa Huệ Anh có ác độc như thế nào đi nữa nhưng bà ta vẫn đối xử với con gái của mình rất tốt, lúc nào cũng che chở cho Đào Sơ Tâm.
Xa Huệ Anh muốn che giấu chuyện mình bị đánh, mặc dù video trong điện thoại di động của cô bị xóa bỏ, nhưng nếu cô muốn lấy lại thì vẫn được!
Nhưng mà nếu giờ cô lấy nó ra thì Đào Hải Trạch sẽ biết phòng làm việc của ông ta bị lắp camera.
Cho nên bây giờ chưa đến lúc…
Cô muốn lấy được video của dì Hà trước đã.