Chương 876: Không cần ở lại nữa
“Có phải ba đang nghĩ đến mẹ không?” Bảo Hân ngây thơ hỏi.
“Ừm..” Bảo An mặt mập nói, cậu bé cũng rất nhớ mẹ…
Tư Hải Minh đang đứng đơ ra, liên nghe thầy Bảo Nam đang nhõng nhẽo ở bên kia : “Con đi tìm mẹ!”
Tư Hải Minh nhìn Bảo Nam một cách nghiêm khắc: “Cho ba yên tĩnh một chút!”
“Không được yên tĩnh không được yên tĩnh!
Con muốn tìm mẹ!”
Bảo Vỹ bước tới, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy ống quần tây của ba, nói: “Ba, bọn con có thể đến đài truyền hình tìm mẹ không?”
“Tụi con sẽ ngoan ngoãn mài” Bảo Hân nói.
Sáu bé con vừa trông mong vừa căng thẳng ngước nhìn Tư Hải Minh.
“Chỉ cân nghe lời, ba sẽ dẫn các con đi gặp mẹ” Sau một hồi, Tư Hải Minh mới nói.
Giống như miễn cưỡng.
Bây giờ Đào Anh Thy không thích hợp nhìn thấy bọn trẻ …
Kể từ lần trước Đào Anh Thy dùng lời lẽ buộc Tư Hải Minh phải rời khỏi biệt thự ngoài biển, hai ngày rôi không nhìn thấy anh, Nhưng Đào Anh Thy cũng không thể ra ngoài, một mình ở đây, không thể rời khỏi biệt thự nửa bước.
Cô không biết khi nào mình mới được thả ra.
Người gần như sắp trở nên ngớ ngẩn rồi.
Sau khi tỉnh dậy, hoặc là đứng ở lan can mà ngơ ngác nhìn ra ngoài biển, hoặc là ngồi một góc thần thờ.
Đều là trạng thái tâm hồn treo ngược cành cây, chỉ có điều vị trí không giống nhau mà thôi…
Cô ấy giống như một con chim hoàng yến bị bẻ mất cánh nhốt ở trong lồng, chịu kiểm soát và mất đi sự tự do…
Cô cãi nhau với Tư Hải Minh, tưởng rằng anh sẽ tiếp tục độc chiếm bản thân, nhưng nào ngờ kết quả lại như thế…
Cô là muốn bị anh hành chết, chứ không phải sống không bằng chết thế này…
Trong tập đoàn Vương Tân, ở một góc cạnh lối đi, một nhân viên đang gọi điện thoại.
“Công ty gần đây rất bận, ngày nào cũng tăng ca… Anh không có nói dối em, thật sự mỗi ngày anh đều tăng ca… Đương nhiên là yêu em rồi! Nếu không yêu em, sao ngày nào đầu óc cũng toàn nghĩ về em chứ? Đừng tức giận, đợi anh hết bận, sẽ dẫn em đi ăn mấy món ngon! Được, bái bai!”
Nam nhân viên gọi điện thoại xong thì đi ra, nhìn thấy bóng ảnh to lớn trước thang máy chuyên dụng, làm cho giật mình lùi lại phía sau, điện thoại cũng từ trong tay rơi xuống đất.
Nam nhân viên không dám nhặt lên, sự bất ngờ này khiến anh ta không biết phải làm sao!
Cửa thang máy đã mở, nhưng Tư Hải Minh không bước vào.
Toàn thân tràn ngập khí tức kinh người bất khả xâm phạm! Trông thôi đã thấy sợ!
Tư Hải Minh quay vẻ mặt u ám của mình sang nhìn chằm chằm vào nam nhân viên: “Vì trong đầu anh mỗi ngày đều có những thứ không thực †ế như thế, nên anh không nhất thiết phải ở lại công ty.”
Nói xong, anh sải chân bước vào trong thang máy.
Nam nhân viên tái mặt, công việc của anh…cứ như vậy mà mất sao? Sao lại có thể như thế?
Anh ta chỉ là gọi một cuộc điện thoại, vậy mà lại thất nghiệp rồi?
Thang máy từ từ đi lên, trong không gian kín mít đầy u ám, như thể nó sẽ nổ tung bất cứ lúc nào!
Tư Hải Minh vừa lo lắng vừa bực bội, đưa ngón tay vào kéo lỏng cà vạt, hơi thở nặng nề vẫn không được cải thiện chút nào!
Sao anh có thể vì Đào Anh Thy mà ảnh hưởng tâm trạng của mình chứ? Cho dù là ảnh hưởng, cũng chỉ là tạm thời mất đi cảm giác thoải mái trên người cô mà tạo thành!
Tình yêu và hôn nhân, anh không có thứ đó, cũng sẽ không cần thứ đó!
Cửa thang máy mở ra, anh không có đi ra ngoài, dùng ngón tay ấn vào nút đóng!
Thang máy lại đi xuống, mang theo áp lực nặng nề bước ra khỏi thang máy!
Lên chiếc Rolls Royce và rời Tập đoàn Vương Tân!
Tư Hải Minh đột nhiên lại đến biệt thự ngoài biển, Đào Anh Thy ở bên trong vừa mới dùng xong bữa sáng không lâu, xoay người lại liền nhìn thấy người đàn ông đáng sợ đó đang đi về phía mình, tức giận đùng đùng.
Cô bất giác lùi lại, định xoay người chạy đi.
“Á” Cổ tay Đào Anh Thy bị siết chặt, trong nháy mắt bị ném xuống giường: “Tư Hải Minh, anh làm gì vậy!”