Chương 822
Có phải là thứ gì cũng có không? Nhưng cô không đi thăm dò.
Không có ý nghĩa gì cả, biết càng nhiều cũng chẳng có lợi gì đối với cô cả…
Đi giày xong, Đào Anh Thy nói: “Đợi lát nữa tôi chạy về phía trước, anh ở sau đuổi theo tôi nhé? Có điều anh phải cho tôi hai phút.”
“Được.” Tư Hải Minh đồng ý.
“Quần áo anh cầm, chờ lát chạy lại rơi mất.”
Đào Anh Thy ném áo khoác cho Tư Hải Minh: “Hai phút, một giây cũng không được sớm!”
Nói xong thì quay đầu chạy!
Tư Hải Minh nheo đôi mắt đen nhìn bóng dáng xinh đẹp chạy phía trước, làn váy nhẹ nhàng, tóc dài bay bay, giống như sao trời hạ phàm, trong tầm nhìn của anh mà chạy nhanh như vậy, dường như đang dẫn dụ anh đi bắt cô.
Lúc bóng lưng mảnh khảnh chạy càng ngày càng xa, trái tim Tư Hải Minh đột nhiên thấy thấp thỏm, ném âu phục trong tay, áo vest còn chưa rơi xuống đất, đôi chân dài đã chạy đi!
Đào Anh Thy đang chạy rất hăng say bên hông liền bị xiết chặt, cả người bị ôm chặt lấy.
Đụng phải lồng ngực rắn chắc của Tư Hải Minh!
Đào Anh Thy có hơi choáng, thở hổn hển: “Ơ! Tư Hải Minh, đã hai phút rồi à? Chưa… ưm!”
Lời còn chưa nói hết, miệng nhỏ đã bị đánh chiếm hoàn toàn, khiến cho một câu cô cũng không nói tiếp được.
Hai người dây dưa, một người hăng say, một người thở gấp.
“Um…” Đào Anh Thy cảm thấy khí oxy trong phổi mình dường như bị rút cạn, nếu không dừng lại, cô sẽ bị ngạt thở mà chết!
Người đàn ông này cứ như muốn ăn cô luôn vậy!
Tư Hải Minh hơi buông cô ra, hô hấp nặng nề, mút miệng nhỏ của cô một cái, sâu trong mắt đen tràn đầy dục vọng, nguy hiểm như thú dữ xông ra khỏi lồng sắt, giọng nói khàn khàn: “Muốn em…”
Trái tim của Đào Anh Thy như muốn nhảy ra ngoài.
Sự áp bách của Tư Hải Minh đã sớm truyền tới, cơ thể tráng kiện bao trùm lấy cô tỏa ra hơi nóng bỏng, Đào Anh Thy cảm thấy trong lòng mình đang run rẩy, cả người cũng nóng lên.
Nhưng cô vẫn từ chối, lắc đầu: “Đừng…”
“Em muốn…” Tư Hải Minh lại hôn môi cô.
“Không phải…” Đào Anh Thy còn định phản kháng, đã bị Tư Hải Minh bế lên, quay người, một đường ôm trở về хе.
Đào Anh Thy yếu ớt đẩy anh: “Tư Hải Minh, đừng… chúng ta trở về… ưm…”
Tư Hải Minh lại hôn môi cô, thở dốc nặng nề: “Anh giúp em hôn, anh giúp em…” “Đừng… không muốn… Tư Hải Minh, anh không được…”
Đào Anh Thy ngước đầu lên, phía trên là trần xe đã thấm hơi nước, mờ mịt, sự chịu đựng trong con ngươi tụ lại.
Cô chỉ có thể dùng tiếng khóc nức nở để an ủi mình, cho dù có trái tim và cơ thể có tách ra, cô canh chừng được trái tim, thì cũng không quản được cơ thể…
Lúc Tư Hải Minh tỉnh lại, Đào Anh Thy còn đang ngủ say, dáng vẻ lười biếng, giống như mèo nhỏ làm ổ trong lòng anh, mái tóc dài rối loạn. Anh giữ tư thế đó thật lâu, mới nhẹ nhàng buông Đào Anh Thy ra, rõ ràng là chăm chú nhìn xuống góc độ của cô, lại như chuẩn bị vào tư thế tấn công đầy nguy hiểm.
Gương mặt trắng nõn nhuộm một mảng hồng, môi nhỏ còn hơi sưng, vẫn chưa khôi phục khỏi sự phóng túng.
Bóng đen đè xuống, lưu luyến hôn lên môi Đào Anh Thy.
“Đừng… đừng mà… Cầu xin anh…” Đào Anh Thy chống cự theo bản năng, trong mơ cũng bị ảnh hưởng, cô ngó mặt đi chỗ khác, nghiêng người ngủ tiếp.
Tư Hải Minh nhìn cô, lông mày hơi nhíu lại, nhiều quá rồi à? Không khống chế được.
Hôn lên mặt cô một cái, giọng nói trầm thấp: “Tôi đến công ty, ngủ thêm chút nữa đi.
Lúc Đào Anh Thy tỉnh lại, đầu óc giống như một mớ hỗn độn, vẫn là do tiếng đập cửa không ngừng của người hầu bên ngoài đánh thức.
Nhất thời không phân biệt được rốt cuộc mình đang ở nơi nào.
Mấy giây sau mới tỉnh táo lại, nhớ ra đây là phòng của Tư Hải Minh.