Chương 977: Cháy
Cô yên giấc nghìn thu còn anh thì sống không bằng chết…
Anh dùng sức quăng cái ly, ầm một tiếng đập ở giữa giá để rượu, chiếc ly đụng trúng một chai rượu.
Chai rượu rơi xuống, theo tiếng vỡ, rượu trong chai chảy tràn ra, chảy trên mặt đất.
Tư Hải Minh nhìn chất lỏng đang chảy trên mặt đất, dường như thứ đang chảy ở đó không phải rượu mà là máu đang chảy ra từ con tim vỡ nát của anh vậy.
Anh bật chiếc bật lửa đang cầm trên tay, đôi mắt đen như mực nhìn ngọn lửa phập phồng, anh hốt hoảng lại cố chấp nhìn nó chằm chằm.
Nhân viên cứu hộ nói… phòng của em đổ đầy rượu, em không muốn ở bên tôi như thế sao?
Sợ là khiến em thất vọng rồi, cho dù em có chết tôi cũng nhất định tìm được em.
Tư Hải Minh giơ tay lên vứt chiếc bật lửa vào chỗ rượu đang chảy, lửa cháy bùng lên.
Sắc mặt Tư Hải Minh không đổi, anh nhìn chằm chằm ngọn lửa đang bùng lên theo vết rượu đổ chảy dưới đất.
Có phải ngọn lửa hôm đó cũng giống như thế này không? Ngọn lửa thiêu cháy cơ thể là cảm giác gì nhỉ? Có phải rất đau không? Anh muốn cảm nhận một chút…
Hệ thống báo động ở biệt thự Minh Uyển kêu lên.
Bào Điển và những người giúp việc đang đi tìm Bảo Nam bị dọa sợ.
“Có chuyện gì vậy? Tại sao hệ thống báo động lại kêu?” Bào Điển hoảng sợ, ông ta ở biệt thự Minh Uyển lâu như vậy nhưng chưa từng thấy hệ thống báo động kêu bao giờ cả.
Bây giờ không thấy Bảo Nam đâu, không lẽ là Bảo Nam làm ra chuyện gì nguy hiểm sao?
“Quản gia, là hâm rượu cháy!” người giúp việc chạy tới thông báo.
“Cái gì cái gì? Hầm rượu ư!” Bào Điển nghe thấy thế thì sợ hãi đến chân run, xém chút nữa ngã xuống.
Trong đó toàn là rượu thôi.
“Bình chữa cháy, bình chữa cháy đâu, mau lên” Bào Điển vừa chạy vừa hét lên, Bảo Nam cháu đừng ở trong đó nhé.
Đèn bên trong hầm rượu vốn không sáng như bên ngoài, ở đó toát ra vẻ âm u nhưng lúc này lại bị ngọn lửa thắp sáng, nhiệt độ thấp trong không khí cũng trở nên vô cùng nóng.
Rượu chảy ra tứ phía, rượu chảy đến đâu là lửa bén đến đó.
Thậm chí lửa còn giống cây thân leo bắt đầu lan ra giá để rượu, sô pha nơi Tư Hải Minh ngồi cũng bắt đầu cháy.
Còn anh thì ngồi im không hề động đậy.
Tư Hải Minh mệt mỏi ngồi dựa vào sô pha, anh nhắm đôi mắt đỏ quạnh lại, hốc mắt còn vương giọt lệ.
Gần hầm rượu có bình cứu hoả, Bào Điển và người giúp việc câm lấy bình cứu hoả xông đến cửa hầm rượu, đẩy cửa ra nhưng lại phát hiện ra cửa bị khóa rồi. “Tại sao cửa lại khoá, ai đã khóa cửa, mau đi lấy chìa khóa lại đây!” Bào Điển dùng cơ thể phá cửa, người giúp việc cũng đẩy theo.
Bào Điển vừa đẩy cửa vừa khóc vừa hét lớn: “Bảo Nam, cháu có ở trong đó không? Bảo Nam, cháu có ở trong đó không?”
Bảo Nam ư?
Tư Hải Minh mở mắt ra, anh ngồi dậy.
“Khụ…” Một âm thanh nhỏ bé truyền tới.
Cơ thể Tư Hải Minh cứng đờ ra một giây, sau đó mạnh mẽ đứng dậy vượt qua ngọn lửa lớn đi đến phía sau giá để rượu.
Thân hình bé nhỏ co lại ngồi trong góc, ngọn lửa cách chân cậu bé không xa, Bảo Nam sợ hãi quên cả khóc, hai cánh tay nhỏ bé không ngừng dụi mắt.
Do lửa bùng cháy nên có khói, khiến đôi mắt cậu bé rất đau.
“Ba ơi, đau quá..” Bảo Nam vừa dụi mắt vừa nghẹn ngào.
Cho dù hầm rượu bị đốt cháy hoàn toàn thì bên ngoài cũng không có ảnh hưởng gì cả.
Tư Hải Minh không ngờ Bảo Nam sẽ trốn ở đây, thằng bé đã vào đây từ khi nào?
Mặc kệ cậu bé, để mặc ngọn lửa tiếp tục cháy.
tới đây, lo cho cậu bé thì phải dẫn cậu bé rời khỏi đây. Đây là con của anh và Đào Anh Thy, là đứa con Đào Anh Thy vất vả sinh ra, sao anh… sao anh có thể bỏ mặc không lo được đây…
Đào Anh Thy, đây là ý của em sao, em phải bắt tôi sống tiếp trong đau khổ sao.
Tư Hải Minh thở nặng nề, anh chịu đựng vết thương không lành lại ở trái tim, anh bước vào biển lửa bế Bảo Nam lên ôm vào trong lòng.
Lúc này giá rượu truyền đến âm thanh sụp đổ.
Tư Hải Minh ngẩng đầu lên, giá rượu bắt đầu nghiêng xuống.