Chương 985: Được phép đi chơi
“Sau này em muốn đi đâu chơi anh hai đưa đi!” Đế Hạo Thiên tiếp tục dịu dàng nói.
“Anh nói lời có giữ lời không đấy!”
“Tất nhiên! Anh Thy à..”
“Dạ”
“Có phải vừa rồi anh hai hơi ghê không? Có phải anh làm em buồn phải không?” Để Hạo Thiên có hơi cẩn thận hỏi.
Trong lòng Để Anh Thy nghĩ, thế mà anh Anh Thy là ghê có chút thôi á? Cũng may cô là em gái của anh, nếu là người khác thì đã bị dọa đến nỗi không dám nói chuyện từ lâu rồi!
“Không đâu, không đâu, anh hai sẽ không hung dữ với em đâu! Anh hai thương em nhất mài”
Sau khi tắt máy, Đế Anh Thy cầm lấy điện thoại rôi nhìn nó ngơ ngác.
Tần Hành Chi biết cô đang đợi điện thoại của anh cả.
Bên này chuông báo tin nhắn của Tân Hành Chi vang lên, là tin nhắn Đế Hạo Thiên gửi đến, nội dung là: Anh Thy mà thiếu một sợi lông thì tôi đánh gãy chân cậu.
Anh lại nhận được một tin nhắn khác, là Đế Bắc Lâm: Có phải anh hai uy hiếp cậu không?
Không sao đâu, gãy chân thì anh ba chữa cho cậu nhé!
Tân Hành Chi sợ hãi run rẩy cả người.
Đế Anh Thy không do dự lâu, cô chủ động gọi điện thoại cho anh cả, giống như chưa nghe thấy tiếng thì đầu bên kia bắt máy. Sau khi bắt máy thì không nói chuyện.
“Anh cả, anh đang bận ạ” Đế Anh Thy chủ động nói.
“Không bận” Giọng Đế Hoàng Minh vẫn lạnh lùng như cũ, vẻ mặt căng cứng. Sau đó không nghe thấy tiếng của Đế Anh Thy nữa, anh hỏi: “Sao em không nói gì?”
“Vậy em tắt máy đây…”
“Anh Thy à!”
Đế Anh Thy dỗ dành anh: “Anh cả, em biết anh muốn tốt cho em, lo lắng cho em. Nhưng em có thể đảm, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, ngắm tuyết xong em sẽ về ngay, được không anh?”
Đế Hoàng Minh im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Xuống máy bay cứ một tiếng phải gọi điện thoại cho anh, nửa tiếng nhắn tin một lần”
Đế Anh Thy kinh sợ nhưng vẫn đồng ý anh: “Vâng ạ, em hứa sẽ làm.”
Cúp máy, Đế Anh Thy vô cùng hưng phấn: “Anh thấy sao? Khổ nhục kế của em đỉnh chứ?”
“Lợi hại” Tần Hành Chi khen cô.
Trên thực tế thì không bất ngờ lắm.
Đế Anh Thy tức giận thôi là các anh của cô đã rối tinh rối mù hết cả lên rồi huống chỉ là cô khóc?
Sao trên trời cũng muốn hái xuống cho cô cơ mài!
Đế Anh Thy nằm xuống sô pha, khuôn mặt nhỏ nhắn tủm tỉm cười. Đã có được sự đồng ý của ba anh nên cô có thể thả lỏng được rồi, chơi sẽ càng vui hơn nữa.
Cô nghiêng mặt nhìn đôi chân dài của Tân Hành Chi dưới gầm bàn.
Cô nhìn có chút ngứa ngáy trong lòng, cô âm thầm duỗi tay ra muốn chạm vào ống quần của anh. Nhưng đúng vào lúc cô sắp chạm tới thì…
“Em muốn ăn bánh ngọt không?” Tân Hành Chỉ hỏi.
Đế Anh Thy nhanh chóng rút tay về: “Em muốn ạ”
Tần Hành Chi đứng dậy, anh ta xoay người đi lấy bánh ngọt cho cô.
Hai tay Đế Anh Thy ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, bất động.
Hầu như Đế Anh Thy ngủ suốt cả chặng đường, lúc máy bay hạ cánh cô được Tần Hành Chi gọi dậy.
Sau đó họ thuê máy bay đi thẳng đến núi tuyết.
Trước khi xuống máy bay cô đã mặc một chiếc áo cực dày, khi xuống máy bay Đế Anh Thy nhìn thấy một vùng tuyết trắng xóa, cô bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp đó.
“Oa, nhiều tuyết quá!” Đế Anh Thy giang tay chạy về phía trước, cô chạy mấy bước, ngồi xổm xuống nắm lấy tuyết rồi ném ra phía xa.
Tân Hành Chỉ đuổi theo tới nơi, anh không dám để cô chạy lung tung.
Chạy một đoạn, Đế Anh Thy nhìn bầu trời phía xa, cô hỏi: Đó là gì vậy?”
“Cáp treo, em đi không? Đi cáp treo thì có thể ngắm toàn cảnh núi tuyết”
“Em muốn em muốn em muốn.”
Mua vé vào cửa xong, Đế Anh Thy và Tần Hành Chỉ ngồi vào một toa cáp treo.
Đế Anh Thy cảm thấy rất mới lạ, lần đầu tiên cô chơi vui như thế, cô ở giữa không trung nhìn xuống một vùng trắng xóa, tuyết trắng, cây thường xanh, cô còn nhìn thấy một cái hồ lớn nữa.
“Em lạnh không?” Tần Hành Chỉ hỏi, tuy Đế Anh Thy mặc rất dày, cô còn đeo cả khẩu trang, bao tay khăn choàng nữa nhưng anh vẫn lo cô không chịu nổi.