Mục lục
1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi - Đào Anh Thy (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 456: Tư Hải Minh xuất hiện

 

Nếu Tư Hải Minh thật sự đến đây, Đào Hải Hùng không có mặt thì cũng đâu sao, chỉ cần Đào Sơ Tâm tới là được.

Sau khi ra ngoài, Đào Anh Thy muốn về nhà.

“Sao con lại đi? Cũng không thể ký hợp đồng xong rồi đi luôn được. Ở đây có không ít người là bạn của ba, con đi gặp họ đi” Đào Hải Trạch nói.

“Không cân, tôi còn có việc… Đào Anh Thy còn chưa nói xong thì cửa đại sảnh bỗng rối loạn, không khỏi quay sang nhìn. Khi thấy dáng người cao lớn kia, cô ngây ngẩn cả người. Tư Hải Minh…

Sao anh ta lại tới đây…

Người cầm quyên của tập đoàn Vương Tân vừa xuất hiện, khí thế nhất thời bao phủ toàn bộ phòng yến tiệc, khiến người ta sợ hãi. Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh kìm nén vui mừng, nhất là Xa Huệ Anh, âm thầm lấy di động gửi tin nhắn cho Đào Sơ Tâm.

Tư Hải Minh không nhìn người khác, tâm mắt nhắm ngay Đào Anh Thy. Đào Anh Thy chột dạ nhìn sang chỗ khác. Cô chỉ tới đây để ký hợp đồng, người này lại xuất hiện ở đây, có thể thấy lòng chiếm hữu của anh ta đối với mình mạnh cỡ nào, quả thực là không cho người ta thời gian để thở, bá đạo đến đáng sợ.

Cô kinh ngạc, nhưng cũng không bất ngờ.

Thân là người tổ chức bữa tiệc, Đào Hải Trạch lập tức tiến lên: “Anh Hải Minh, không ngờ anh lại tới đây, làm cho bữa tiệc của chúng tôi như được tăng đẳng cấp. Anh Anh cũng thật là, còn bảo anh sẽ không đến, không thì tôi sẽ dẫn cả nhà ra cổng lớn đón chào.”

Xa Huệ Anh cũng lên tiếng: “Đúng thế đúng thế! Được đích thân đón anh là vinh hạnh của chúng tôi.” Tư Hải Minh nhìn Đào Anh Thy ở cách đó không xa. Cô nhất thời cảm nhận được tâm mắt sắc bén đâm vào người mình.

Đúng là cô đã nói với Đào Hải Trạch rằng Tư Hải Minh không rảnh tham dự, tức là cô có đề cập với Tư Hải Minh.

Nhưng hiển nhiên đó chỉ là lời cô dùng để lừa gạt Đào Hải Trạch. Nếu Tư Hải Minh nói cô chưa nói gì thì Đào Hải Trạch sẽ biết cô đang lừa ông ta.

Thôi, biết thì biết, dù sao cô và Đào Hải Trạch đều ngầm hiểu hai bên chỉ diễn kịch mà thôi.

Ngay khí Đào Anh Thy rũ mi mắt, cô nghe thấy giọng nói trâm thấp của Tư Hải Minh vang lên: “Tôi muốn cho cô ấy một bất ngờ” Đào Anh Thy ngẩn ra, đưa mắt nhìn Tư Hải Minh, đối diện với con người tối đen của anh ta.

Bất ngờ là anh ta không vạch trần. Cũng đúng, Tư Hải Minh là ai chứ? Sao lại không biết lời nói dối gượng gạo của cô? “Còn nữa, cô ấy còn chưa tới lượt các người trách cứ”

Tư Hải Minh nói xong, khí thế càng mạnh hơn. Cho dù anh vẫn nhìn Đào Anh Thy, nhưng Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh đều cảm thấy vô cùng áp lực. Người nhát gan một chút có khi sẽ sợ hãi quỳ xuống.

“Vâng vâng vâng, không thể trách Anh Anh, chỉ trách chúng tôi không có mắt” Đào Hải Trạch đổ mồ hơi lạnh, lưng cũng còng xuống.

“Còn nữa..” Tư Hải Minh thu hồi tâm mắt, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Đào Hải Trạch: “Ông gọi tên đầy đủ của cô ấy đi. Tôi nghe không quen”  Đào Hải Trạch kìm nén bối rối, rất muốn giải thích trước kia ông ta vẫn thường gọi Anh Anh.

Ngẫm lại chuyện mà trước kia ông ta đã làm, chắc hẳn Tư Hải Minh cũng biết, không thì anh sẽ không tặng cho ông ta món quà hồi trước. Không nhắc lại thì tốt hơn.

“Vâng, đều là lỗi của tôi, cho nên tôi muốn bù đắp cho con bé. Nếu có người dám cả gan làm nó †ổn thương, tôi sẽ không tha cho kẻ đó” “Xem ra món quà tôi tặng ông vẫn có chút tác dụng” Tư Hải Minh lại đưa mắt nhìn Đào Anh Thy.

“Cảm… Cảm ơn anh Hải Minh” Đào Hải Trạch không hỏi cúi đầu.

Xa Huệ Anh suy nghĩ, món quà? Quà gì cơ? Sao mình không biết? Đào Hải Trạch có chuyện lừa mình? Lát nữa phải tìm ông ta tính sổ mới được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK