Chương 540: Anh tới cứu cô
“Bịch” một tiếng, có thứ gì đó nện lên trân xe tạo ra âm thanh khiến Đào Anh Thy tập trung nhìn về nơi đó.
Cô tưởng rằng là xi măng rớt xuống nhưng cô bổng phát hiện là người ở trên đó, có người đang đập trần xe.
Người đó đến cứu cô đúng không? Cảnh sát đến thật nhanh, cô được cứu rồi Giờ phút này, Đào Anh Thy muốn cười cũng cười không nổi, cô nhảm mắt lại, cố gắng hít thở, cô ước người trên đó mau chóng đập vỡ trần xe.
Chỉ như vậy mới có thể cứu cô ra ngoài, bốn phía đều đã bị chặn, không thể cứu người ra ngoài, trừ khi dời được xe của Tư Triều Vũ.
Không đúng. Nếu là cảnh sát thì tại sao không di chuyển xe của Tư Triều Vũ đi mà phải leo lên trần xe? Hô hấp của Đào Anh Thy như ngừng lại, trần xe bị đập đã xuất hiện vết nứt, cô trơ mắt nhìn một bàn tay từ miệng vết nứt luồn vào trong, nó năm chặt cạnh sắc, dùng sức kéo.
Máu từ các ngón tay chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi lên ghế sau.
Chẳng lẽ người này muốn dùng tay không kéo rách trần xe…
Ngay lúc Đào Anh Thy còn đang kinh ngạc, trần xe từng chút được xốc lên, ánh sáng từ bên ngoài lọt vào ngày càng nhiều, rọi vào gương mặt bất lực lẫn kinh hoảng đang run rẩy của cô.
Nương theo một tiếng động lớn, trần xe hoàn toàn được mở ra.
Đào Anh Thy không thể kìm nén cảm xúc, cô vỡ òa khóc, cô kinh ngạc nhìn người đàn ông trên trần xe đang đưa tay về phía cô.
“Đưa tay cho tôi!” Giọng nói khẩn trương pha lẫn chút trầm khàn của Tư Hải Minh vang lên.
Ánh mắt Đào Anh Thy run lên, cô nhìn hướng bàn tay của anh, máu bao phủ khắp bàn tay, không thấy vết thương mà chỉ thấy máu chảy từng dòng.
“Anh… Khụ khụ khụ!” Hô hấp của Đào Anh Thy vốn khó khăn, bây giờ gấp gáp nói chuyện khiến cô bị sặc.
Cơn ho càng làm cô khó thở thở hơn, cô vất vả giơ tay lại gần tay của Tư Hải Minh.
Bởi vì tay vô lực mà run rẩy liên tục.
Dường như cô phải dùng hết sức mới có thể với tay ra.
Mồ hôi tuôn rơi trên trán, miệng hé mở hít lấy không khí, sảc mặt trắng bệch, đôi mắt bần thần.
Văn chưa chạm đến tay Tư Hải Minh nhưng sức của Đào Anh Thy đã tới cực hạn.
Không thể gắng gượng, bàn tay cô sắp buông xuống.
Cơ thể Tư Hải Minh nhanh chóng cúi xuống, tay anh kịp thời nằm được tay cô, miệng trần xe sắc bén cứa mạnh vào phần thịt nơi bả vai anh, máu lập tức chảy ra.
Nhưng Tư Hải Minh như mất cảm giác, anh nắm thật chặt tay Đào Anh Thy và kéo người ra khỏi xe, ôm vào lòng. Anh nhanh chóng lấy trong túi một ống hít phun sương chậm, kéo cảm cô và bảo: “Đếm đến ba, em hãy dùng sức hít thơ đi” Anh đem ống hít phun sương chậm nhét vào miệng Đào Anh Thy.
“Một, hai, ba, hít…” Ánh mắt vốn mơ màng của Đào Anh Thy nhìn môi trên mỏng của Tư Hải Minh. Sau đó, cô nhắm mắt dùng sức hít.
“Một lần nữa” Đào Anh Thy hít ba lần, hô hấp mới bắt đầu trở lại bình thường. một thời gian dài thiếu không khí khiến cô mềm nhũn tựa vào ngực Tư Hải Minh.
Mơ màng nhìn Tư Hải Minh cất ống hít phun sương chậm vào trong túi.
“Không sao nữa rồi” Giọng Tư Hải Minh vang lên, anh ôm cô nhảy xuống xe và đưa vào bên trong chiếc Rolls-Royce.
Bên ngoài xe là vệ sĩ của Tư Hải Minh như đang vẽ ra một đường giới ranh không cho bất kì người nào lại gần.
Ngay cả cảnh sát cũng không dám đến gần, mặc cho Tư Hải Minh mang Đào Anh Thy đi.
Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng tiến về phía bệnh viện.
Đào Anh Thy năm trong lồng ngực của Tư Hải Minh hô hấp nhịp nhàng, mỗi lần suy nghĩ lại làm đầu óc đau nhức từng cơn.
Ánh mắt cô rơi vào ngực trái Tư Hải Minh, bên trong túi áo là ống hít phun sương chậm.
Tư Hải Minh à, lúc nào anh cũng mang theo ống hít phun sương chậm, đến cùng là đang uy hiếp tôi hay vì cứu tôi đây…
Càng suy nghĩ nhiều kéo theo cảm giác đau đớn tăng lên. Không kiên trì được lâu hơn nữa, Đào Anh Thy lâm vào hôn mê.