Mục lục
1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi - Đào Anh Thy (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1328 (2325) ĐẾ ANH THY TẠI LÂU ĐÀI CỦA MÌNH

Edit By Trà Nữ Lê

Đế Hạo Thiên biết nàng đang hỏi về ai “Không có. Cấp A còn có lá gan để tiếp tục dở trò sao, trên thế giới này chỉ có người vô tri mới không biết sợ” Sau đó anh ấy ngẫm lại thì càng thấy tức giận thêm, chỉ vào Đế Bắc Lẫm “Tại sao không để lại một người sống?”

“Đi qua đi?” Đế Bắc Lẫm hỏi

“Anh không qua được! Mặc kệ hắn là ai, anh sẽ khiến cho tổ tông mười tám đời đều phải lộ diện!” Đế Hạo Thiên thần sắc tức giận

“Anh cảm thấy bọn hắn thuộc loại có tổ tong sao? Rõ ràng chính là chó không nhà…” Đế Bắc Lẫm nios xong, biểu lộ biến đổi, chột dạ mà cúi đầu xuống

Trời ạ! Tại sao trước mặt em gái cưng đơn thuần của anh mà lại ăn nói thô lỗ chứ! Thật là không nên

Đế Anh Thy nhai nuốt thức ăn trong miệng, tròng mắt ục ục di chuyển, làm bộ như không nghe thấy

“Anh Thy không thể một mình đi ra ngoài?” Đế Hạo Thiên nói

“Sự việc tra rõ ràng trước đó, không thể” Đế Hoàng Minh nói

“A, vậy được rồi! Dù sao em cũng có thể đợi ở đảo Trân Châu! Đế Anh Thy rất là không quan tâm, không cho các anh bận rộn vì mình

Lại nói, từ khi nàng khôi phục trí nhớ trong lòng chỉ có con cái nên cái mạng nhỏ của mình để rất trân quý

“Ra ngoài nhất định phải có một người trong ba anh đi theo” Đế Hoàng Minh nói

“Đúng. Để vệ sĩ đi cùng thì quá dễ thấy, chúng ta cũng không thể nhốt Anh Thy tại đảo Trân Châu, như vậy có khác gì nhốt vào lồng giam chứ? Đế Hạo Thiên một lòng muốn em gái vui vẻ

Đế Anh Thy rất muốn hỏi trước kia nàng mất trí nhớ thì thời điểm cứ đòi đi gặp Tư Hải Minh nên các anh đã nhốt nàng ở đảo Trân Châu mà không cho ra ngoài? Chẳng lẽ Tư Hải Minh so với những phần tử khủng bố kia còn đáng sợ hơn sao?

Và tất nhiên nàng không nói ra suy nghĩ của mình

Chuyện cũ cũng không muốn nhắc lại, càng đuổi càng khó có thể

“A, còn chuyện này, tại sao bọn chúng nói em là kẻ yếu nhất Đế gia? Đây là tin ai đã truyền ra?” Đế Bắc Lẫm nhớ lại liền không cam tâm

“Em chính là câu này mới giết hết? Đế Hạo Thiên hỏi

“Không hẳn chuyện này! Em hiện chỉ muốn biết là ai bịa ra chuyện này? Đế Hạo Thiên, phải anh không?”

“Có liên quan gì đến anh? Yếu còn cần tuyên truyền sao?” Đế Hạo Thiên vô cùng thản nhiên

Đế Bắc Lẫm nhìn về phía Đế Hoàng Minh anh không bận tâm mà dùng cơm, không nhìn thấy ánh mắt oán khí của anh

“Em biết rồi, khẳng định là bình thường em ở trong nhà không có ra ngoài nên bọn hắn đã không rõ năng lực của em nên mới nói thế!” Đế Bắc Lẫm nói

“Em chuẩn bị ra ngoài đại khai sát giới?” Đế Hạo Thiên nhàn nhạt hỏi

“Ai nói? Em muốn tiếp tục thâm tàng bất lộ, sau đó sẽ khiến mọi người sợ hãi!” Đế Bắc Lẫm chững chạc đàng hoàng mà tuyên bố

“…” Đế Hạo Thiên nghĩ đúng là bệnh tâm thần

Ban ngày Đế Anh Thy nơi nào cũng không đi. Nàng nghĩ, chủ nhật nhất định con sẽ đến. Nàng muốn ở lại trong thành chờ đợi sẽ tốt hơn nên nàng cùng với Một Hạo chơi

Sau đó ăn đồ ăn anh ba nấu, bơi lội, cũng rất là vui vẻ

Một Hào chạy xung quanh, còn lộn ngược ra sau mấy vòng

Khôi phục trí nhớ mọi thứ nàng đều hiểu, cái gì mà ở trong nhà có nuôi chó lộn nhào, thật là đoán không ra Tư Hải Minh đã cao thủ lừa con gái mà

Chỉ là vất vả cho Một Hào. Vì luyện được chó lộn ngược ra sau không dễ dàng đâu…

“Anh Thy, đến đây, nắm sấp xuống, anh ba đấm bóp cho em” Đế Bắc Lẫm không đợi nàng đồng ý liền lôi kéo nàng ép nằm sấp lên ghế. Lực lòng bàn tay vừa phải đấm bóp ở vai, phía sau lưng. Đế Anh Thy cảm thấy thật dễ chịu, mắt mắt lại tận hưởng

“Anh Thy gầy quá, Anh ba muốn nuôi Anh Thy mập mạp tí” Đế Bắc Lẫm nói

“Tuyệt đối đừng!” Đế Anh Thy hoảng sợ mà run

“Tại sao? Anh Thy nhà ta nếu tròn tròn sẽ đáng yêu. Em nhìn sáu đứa bé, mũm mĩm có phải là đáng yêu không!” Đế Bắc Lẫm nói

“Bọn trẻ còn nhỏ đương nhiên là đáng yêu, nếu em mập mặc váy thì không đẹp đâu!” Đế Anh Thy nói

“Sao lại không đẹp? Anh Thy dù có mập cũng rất đẹp!”

Đế Anh Thy biểu thị vạn lần đều không đồng ý, em là em gái của anh, đương nhiên anh nói thế rồi. Nhưng mà người khác sẽ không nghĩ như vậy!

“Cảm ơn ý tốt của anh ba, em thích thân hình mảnh khảnh của em” Đế Anh Thy nói

Nàng tin anh ba là thần y muốn nàng béo tuyệt đối không là vấn đề!

“Được rồi! Khi nào Anh Thy muốn mình mập nhất định phải nói cho anh ba”

“Vâng” Đế Anh Thy ngoài miệng đáp ứng nhưng thật lòng vĩnh viễn sẽ không có ngày đó!

Một lát sau Đế Anh Thy liền có cảm giác buồn ngủ

Nàng đang chìm vào giất ngủ mơ màng…

“Anh Thy!”

Đế Anh Thy bị giật mình tỉnh lại, ánh mắt sắc bén Đế Bắc Lẫm quét về phía Tần Kính Chi

Tần Kính Chi bị ánh mắt kia làm cho chân dừng lại, anh làm sai gì rồi?

Đế Anh Thy nhìn vào ánh mắt dữ dằn của anh ba, từ trên ghế ngồi dậy “Kính Chi đến à”

Tần Kính Chi đi qua “Anh ba…”

“Anh Thy muốn ngủ cậu chạy tới đây làm cái gì?”

Tần Kính Chi nhìn Anh Thy trên mặt có chút bối rối, liền hiểu được chuyện gì liền nói “Vậy tối nay em tới”. Anh nghĩ lúc này Anh Thy chắc là ngủ trưa rồi nên mới tới…

“Đừng đi” Đế Anh Thy gọi anh “Hiện tại em không có buồn ngủ, chỉ là do anh ba làm em cảm thấy dễ chịu nên em mới có cảm giác buồn ngủ một chút. Anh ba, em muốn uống nước trái cây”

“Anh ba giúp em đi làm” Đế Bắc Lẫm đi, vẫn không quên trừng mắt Tần Kính Chi

Tần Kính Chi sau khi ngồi xuống, sờ sờ cái mũi của mình

Đế Anh Thy hỏi “Tìm em có việc à?”

“Không có, tới đi dạo thôi” Tần Kính Chi liền xem như là có việc, không phải là tìm Anh Thy mà là muốn gặp các anh

Sau khi trở về, trong đầu anh ấy luôn hiện lên lời nói của Kiều Như An, nếu như không thử anh ta sẽ hối hận…

Chỉ là hiện tại muốn xem Anh Thy như thế nào, anh ta muốn tìm các anh trai nói nhưng lại nói không ra. Nếu nói ra thì sau này thật sự có thể cùng với Anh Thy làm bạn sao?

Anh Thy liệu sẽ cùng cười đùa với anh nữa không hay sẽ có khoảng cách…

“Anh Thy, em với Tư Hải Minh hiện tại đang có chuyện gì sao?” Tần Kính Chi chỉ có thể hỏi bóng hỏi gió

Nếu như nàng và Tư Hải Minh thật sự không có khả năng thì anh sẽ có hy vọng…

“Không có chuyện gì cả” Đế Anh Thy nói “Chính vì cảm thấy bọn trẻ rất thích em, dù sao thì em cũng đang nhàm chán, làm mẹ cũng không sao. Cùng Tư Hải Minh không quan hệ”

“Nói cách khác…Em sẽ không có tình cảm với Tư Hải Minh?”

“Sẽ không” Đế Anh Thy nói

Tần Kính Chi nhìn Đế Anh Thy thản nhiên trả lời, nếu quả thật không có tình cảm thì lúc trên du thuyền tại sao hai người ở cùng phòng một đêm?

Ở cùng một phòng không có nghĩa sẽ làm cái gì…

“Tời rồi!” Đế Bắc Lẫm đem nước uống ra, cũng làm cho Tần Kính Chi một phần

“Cảm ơn anh ba” Tần Kính Chi nói

“Uống xong thì nhanh về đi, Anh Thy còn muốn ngủ trưa” Đế Bắc Lẫm không khách khí mà đuổi người

“Kính Chi anh đừng nghe anh ba nói, hiện tại em ăn vặt nên bụng đang rất no nên không muốn ngủ. Hơn nữa em đã lớn rồi không nhất thiết phải ngủ trưa”

“Anh Thy, em phải nghe lời anh ba, mỗi ngày ngủ trưa mấy chục phút kết hợp với thực đơn của anh ba thì đảm bảo đến năm mươi tuổi em vẫn có khuôn mặt này!”

“…năm mươi?” Nước trái cây trong miệng Đế Anh Thy xém chút là phun ra ngoài. Nàng sờ lên mặt mình không biết là nên vui không “Có thể trẻ như thế sao?”

“Điều đó đương nhiên!” Đế Bắc Lẫm rất tự tin “Đừng quên anh là ai, là thần y đó! Có thể thay đổi vận mệnh bao nhiêu người, bao gồm sắc đẹp”

Đế Anh Thy áp bàn tay của mình lên mặt, tưởng tượng hình ảnh mình năm mươi tuổi, còn hai mươi năm, hai mươi lăm năm sau, trời ạ lúc đó các con của nàng đều ba mươi tuổi mà mình thì còn trẻ mãi không già? Đây không phải là rất không hợp lý sao? Nhưng mà cũng tốt nhỉ!

Đế Bắc Lẫm nhìn biểu lộ cảm xúc thay đổi của em gái, cảm thấy cực đáng yêu, nếu không phải đang có Tần Kính Chi ở đây làm cho chướng mắt anh ấy sẽ không kiềm được mà hôn em gái một cái! Em gái của anh làm gì cũng đáng yêu!

Ánh mắt của Tần Kính Chi cũng nhìn chằm chằm Anh Thy với ánh mắt ôn nhu thâm tình. Lúc sau Đế Bắc Lẫm quay mặt lại nhìn anh dọa anh ta hoàn hồn mà thu ánh mắt lại, vội uống nước trái cây che giấu cảm xúc tâm tình

Ăn được một lát Đế Bắc Lẫm chân đá đá vào anh “Ăn xong không đi sao?”

Tần Kính Chi có cảm giác như có bóng đèn đang bên cạnh liền nói “Anh ba, anh không thể một mình độc chiếm Anh Thy được…”

“Cậu dám ý kiến với tôi?”

Tần Kính Chi vội cảnh giác “Anh Thy sớm muộn gì cũng sẽ lập gia đình…”

“Ai nói cho cậu sau này em ấy sẽ lấy chồng?”

“Chuyện sau này khó mà nói…”

“Tôi nhìn cậu hình như muốn ăn đòn à!” Đế Bắc Lẫm làm bộ đánh anh ấy

Tần Kính Chi vội vàng đứng dậy né qua một bên “Anh ba không phải ôn nhu nhất sao? Lại thích vũ lực!”

“Ai bảo cậu nói Anh Thy sẽ lập gia đình?” Đế Bắc Lẫm một tay tóm lấy Tần Kính Chi đang định bỏ chạy, một cánh tay bị tóm lấy không trốn thoát được

“Anh ba tha mạng…”

Đế Anh Thy thấy cảnh tượng này không nhịn được cười “Anh ba, anh đừng ăn hiếp Tần Kính Chi à!”

Đế Bắc Lẫm buông Tần Kính Chi ra tiến đến trước mặt Đế Anh Thy, bàn tay lớn của anh ôm khuôn mặt nhỏ của em gái, ánh mắt cưng chiều “Anh Thy sao lại nói giúp Kính Chi! Anh ba không vui…”

“…” Đế Anh Thy biểu lộ ngơ ngác “Không nghiêm trọng thế chứ?”

“Có! Anh Thy chỉ có thể đứng về phía Anh ba! Đúng là đúng, sai cũng là đúng. Trong lòng của Anh Thy chỉ có các anh là quan trọng nhất!”

“Được được được, em tuyệt đối sẽ không lấy chồng, bất kỳ ai cũng không được! Cho dù các anh muốn gả em đi em cũng tuyệt đối không đồng ý!” Đế Anh Thy vểnh miệng nhỏ mà bảo đảm

“Cái này còn tạm được!” Đế Bắc Lẫm hài lòng cực điểm, ánh mắt yêu thương tràn ra ngoài

Tần Kính Chi đứng bất động kinh ngạc

Đế Anh Thy thật giống như cho anh ta câu trả lời chính xác lời trong lòng của mình

Cho nên cứ coi như anh ấy đã khảo nghiệm qua các anh, bản thân Anh Thy còn không làm được, là sao?

Anh Thy nếu cân nhắc qua anh ấy liền sẽ có câu trả lời khác. Không, không chỉ có anh ấy mà còn có Tư Hải Minh đều không nằm trong suy tính…

“Anh Thy, Anh ba em về trước” Tần Kính Chi nói

“Về thật sao?” Đế Anh Thy giật bàn tay của anh ba ra hỏi

“Ừm, khi nào rãnh ghé vườn nho chơi” Tần Kính Chi nói

“Được” Nhìn hình ảnh Tần Kính Chi rời đi, Đế Anh Thy thất thần

“Đi xa rồi còn nhìn” Đế Bắc Lẫm che ánh mắt của nàng

“Anh ba, người đã bị anh đuổi đi rồi” Đế Anh Thy đập tay anh trai “Cái gì mà anh đuổi đi? Rõ ràng là cậu ta muốn đi…”

Tại Thành Phố Tân.

Trong nhà ăn, Cố Mạnh vẫn là ngồi ở vị trí trên cao còn Đào Sơ Tâm chân vẫn quỳ, mặt vẫn nằm rạp xuống mặt đất ăn như con chó ăn cơm

Cô ta cũng không có bất kỳ lời nào oán trách, dường như nó đã thành thói quen

“Hôm nay tôi nhìn thấy Tần Diễm My. Cô biết chứ?” Cố Mạnh hỏi

“Biết, đó là minh tinh nổi tiếng”

“Sauk hi Tư Viễn Hằng chết, hào quang của đại minh tinh cũng không còn nữa. Lúc gặp phải tôi xém chút nữa không nhận ra được. Nghe nói cô ta lần trước lợi dùng Phương Như hãm hại Đế Anh Thy khiến cho Đế Anh Thy  phải nhập viện. Phương Như hẳn là cô cũng biết, một cô gái có ý đồ xấu với Tư Hải Minh, bây giờ đã ở trong tù, không có kết cục tốt. Ngược lại tôi rất cảm phục Tần Diễm My rất thông minh can đảm, tự mình làm chuyện xấu nhưng vẫn bình an vô sự. Thật đáng thương cho kẻ ngu ngôc Phương Như kia”

Đào Sơ Tâm cũng không biết chuyện này, nghe Cố Mạnh nói cô ta đã hiểu ngay thủ đoạn. Chẳng qua là tìm kẻ chết thay cho mình

Như vậy nếu như mình cũng đi tìm kẻ chết thay cho mình mà hãm hại Đế Anh Thy liệu có thành công không, cuối cùng bản thân mình cũng sẽ không có mất đi cái gì…

Tần Diễm My đúng như lời Cố Mạnh nói, đã đánh mất hào quang của đại minh tinh

Ba năm, ngành giải trí đã sớm không có sự có mặt của cô ta, cho dù là tin tức trong nước giải trí đều không có tin tức về cô ấy

“Tần Diễm My?”

Tần Diễm My sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn thấy cô gái đang đi đến mình, cô không khỏi hoảng hốt, mấy giây sau mới nhớ cô ta là ai

Là người cùng cha khác mẹ với Đào Anh Thy, Đào Sơ Tâm. Từng có thông tin trên mạng, cũng không phải người hiền lành

“Thật đúng là cô à? Tôi còn tưởng nhìn lầm à!” Đào Sơ Tâm nói

Tần Diễm My nhìn cả người trên dưới Đào Sơ Tâm, cũng không mấy hào hứng “Tôi với cô không quen”

“Là không quen, thế nhưng chúng ta lại cùng chung kẻ thù!”

“Kẻ thù?”

“Đào Anh Thy, không phải sao?”

“Đó cũng là chuyện của tôi, không liên quan đến cô” Tần Diễm My đứng người lên muốn đi

“Tư Viễn Hằng còn sống!”

Tần Diễm My thắng gấp xe, xoay người lại “Cô nói cái gì?

Đào Sơ Tâm bước lên trước “Thế nào, tôi nói Tư Viễn Hằng còn sống liền có phản ứng với tôi rồi?”

“Không có khả năng! Tư Viễn Hằng đã chết ba năm về trước” Tần Diễm My nói ra lời này lòng cô đau như cắt

Phảng phất như có cây kim đây vào tim, thỉnh thoảng ôm lấy lòng mình

“Lúc ấy trong bệnh viện đúng là rất nguy hiểm, bất quá sau này được cứu sống nhưng mà không tỉnh lại, hiện tại là người thực vật”

Tần Diễm My giật mình chết lặng

Không chết sao? Năm đó nhận được tin Tư Viễn Hằng chết, người đã hỏa tang, cô ấy chưa từng nhìn thấy một lần cuối cùng. Bởi vậy nên cô đã sống trong đau khổ suốt ba năm qua

Cho dù là nhìn một chút cũng tốt…

Cho nên trong này có điều ẩn khuất?

Chẳng qua nghĩ đến sự việc lúc Tư Hải Minh đào mộ cộng thêm Đào Anh Thy sụp đổ cô cảm thấy không có khả năng

“Cô gạt ta! Nếu như còn sống tại sao Đào Anh Thy không nói với tôi? Nội tâm của cô ta cũng không khác gì với ta!”

“Đương nhiên là Đào Anh Thy cũng không biết! Tất cả là một tay Tư Hải Minh xử lý bày kế! Mấu chốt là hiện tại Đào Anh Thy biết thì cũng sẽ không nói cho cô biết đâu!”

“Tư…Viễn Hằng ở đâu? Cô nói cho tôi biết ở đâu!” Tần Diễm My tin tưởng, kích động tiến đến nắm lấy tay Đào Sơ Tâm, vội vàng hỏi

Đào Sơ Tâm bị cô tóm lấy phát đau, nhíu mày mà đẩy tay cô ấy ra “Làm sao tôi biết biệt ở đâu”

“Cô không biết?”

“Tôi chỉ nghe nói thôi. Tôi nghĩ Đào Anh Thy nói cho ngươi, khẳng định là do cô có ý xấu với Tư Viễn Hằng. Đào Anh Thy không phải thích Tư Viễn Hằng sao?” Đào Sơ Tâm xúi giục

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK