Chương 809
“Quả nhiên là đã khiến em khó xử rồi…”
Tư Viễn Hằng nói: “Em không sao là được.”
Anh ta nói xong rồi định quay người rời đi.
Nhưng anh ta đã chờ ở đây khá lâu rồi, cơ thể dựa vào tường lại chưa từng đổi tư thế nên vừa dùng sức đứng thẳng dậy thì phần bụng đã nhói lên. Anh ta chống một tay lên tường rồi thốt lên đau đớn, sắc mặt lại càng tái hơn!
“Tư Viễn Hằng.” Đào Anh Thy vinh anh ta, trong lòng cô đang rất khó chịu: “Anh sao thế?”
Tư Viễn Hằng nói không nên lời, chỉ có thể lắc đầu.
Đào Anh Thy không biết anh ta đã đứng đây bao lâu, chắc chắn là không chịu nổi rồi. “Em dìu anh vào trước vậy.” Cô nói.
Đào Anh Thy mở cửa ra rồi dìu Tư Viễn Hằng vào, sau đó đóng cửa.
Cô để Tư Viễn Hằng ngồi trên ghế sô pha: “Anh nghỉ ngơi một lát rồi đi.”
Đào Anh Thy quay người rót một chén nước nóng cho Tư Viễn Hằng, cô nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, môi anh cũng đã không còn màu sắc. Đây là dáng vẻ mà cô chưa từng nhìn thấy.
Tư Viễn Hằng uống một ngụm nước ấm, cô hỏi: “Bây giờ thấy thế nào rồi, còn khó chịu không? Nếu không được thì để em gọi xe cấp cứu.”
“Không cần đâu.” Tư Viễn Hằng nở một nụ cười chua xót.
“Anh qua đây bằng cách nào thế?” Đào Anh Thy hỏi, cô thấy anh ta không nói năng gì thì thốt lên: “Chính anh tự lái xe ư? Tư Viễn Hằng, anh còn muốn sống nữa không hả?”
Tư Viễn Hằng ngẩng đầu lên nhìn cô rồi nói: “Không sao mà.”
Đào Anh Thy bị mấy từ không sao của Tư Viễn Hằng khiến cho không biết phải làm thế nào. Mạng sống cũng không sao thì cái gì có sao? Cô à?
Cũng chỉ vì muốn xem xem cô có chuyện gì không mà chạy tới đây, không thèm để ý tới sức khỏe của mình?
“Tư Viễn Hằng, Tư Hải Minh sẽ không làm gì em, em là mẹ của sáu đứa bé, cho dù anh ta có tức giận đến đâu cũng sẽ phải chú ý tới mấy đứa bé.”
Đào Anh Thy nói với Tư Viễn Hằng: “Nếu không thì không biết em đã đầu thai bao nhiêu lần rồi!”
Tư Viễn Hằng nhìn quanh phòng rồi hỏi: “Em vẫn luôn ở đây một mình à?” “Ừ, nhà của dì Hà, bà ấy không có người thân.” Đào Anh Thy nói rồi ngồi xuống thảm.
Tư Viễn Hằng nhìn tư thế ngồi của cô thì cảm thấy ấm áp: “Không phải là anh đã nói với em rằng con gái không nên ngồi như thế à, sẽ khiến anh hiểu nhầm đó?”
Sắc mặt Đào Anh Thy cứng lại, cô vội vàng khép chân lại rồi lấy hai cánh tay ôm. Cô vội vàng nói sang chuyện khác để làm dịu bầu không khí lúng túng: “Vết thương của anh sao rồi?” “Gãy hai cái xương sườn.”
Trái tim của Đào Anh Thy trầm xuống, cô biết là sẽ không thể nào tốt được, nắm đấm của Tư Hải Minh mạnh đến thế cơ mà.
“Vậy anh không nên tới tìm em. Anh hẳn là hiểu Tư Hải Minh hơn em nhiều.” Đào Anh Thy nói.
“Cho anh một lý do.”
“Lý do gì?”
“Lý do để không đi tìm em.”
Đào Anh Thy quay đầu sang chỗ khác, ánh mắt cô nhìn về phía đêm đen ngoài kia.
Lý do ư?
Lý do của cô chính là không muốn Tư Viễn Hằng phải chịu sự dày vò của Tư Hải Minh. Cô mong rằng anh có thể tìm được hạnh phúc của mình.
Nhưng cô có thể nói như thế sao? Cô càng nói thì Tư Viễn Hằng sẽ càng không bỏ được.
“Em… em thích Tư Hải Minh.” Đào Anh Thy nói nhỏ, dường như cô đang nói cho bản thân nghe vậy.
Nhưng từng câu từng chữ lại như nện vào lòng Tư Viễn Hằng. “Em nói cái gì?”
Tư Viễn Hằng đứng phắt dậy, anh quỳ xuống rồi đưa tay ôm mặt cô: “Em lừa anh! Em nhìn anh mà nói!”
Đào Anh Thy nhìn thẳng vào mắt Tư Viễn Hằng mà nói: “Em thích Tư Hải Minh, nên không thể nào ở bên anh được.”