Mục lục
1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi - Đào Anh Thy (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1634

 

Đế Hạo Thiên một tay cầm điện thoại, một tay mở cửa phòng, dừng ở phòng của Vô Tội, cô ta im lặng nằm trong tấm lưới: “Sáng nay ăn gì?”

 

“Không phải là quá vô tình rồi sao? Lâu như vậy rồi chúng ta chưa gặp nhau, anh hai không nhớ em sao?” Đế Bắc Lâm hỏi.

 

*..“ Nhớ ư? Cái này từ này không có trong từ điển của anh ta: “Biết rồi, gửi vị trí qua đây” Nói xong thì cúp điện thoại.

 

Vô Tội nghe tiếng cửa phòng mở thì tỉnh dậy, theo bản năng dựng tai lên nghe giống như một con mèo.

 

Thậm chí cô ta còn nghe thấy rất rõ tiếng bước chân rất nhẹ đến gần của anh ta.

 

Cô ta ngẩng đầu, bị nhìn từ trên xuống.

 

“Tôi chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến, có chạy nữa không?” Đế Hạo.

 

Thiên hỏi.

 

Vô Tội lắc đầu.

 

Đế Hạo Thiên nhìn cô ta chằm chăm trong vài giây, sau đó quay người rời đi.

 

Vô Tội suy nghĩ một lúc, rồi lại tiếp tục cuộn mình.

 

Đế Hạo Thiên đi đâu? Bao giờ thì quay lại?

 

Nếu như cô ta chạy trốn, cô ta có thể chạy thoát không?

 

Vô Tội kéo kéo tấm lưới, hoàn toàn không thể trốn thoát!

 

Vô Tội suy nghĩ một chút, ngồi dậy lại đứng lên.

 

Mặc dù không thể đứng thẳng, nhưng vẫn có đi từng bước nhỏ.

 

Chẳng lẽ không có cách nào trốn đi sao?

 

Vô Tội ở trong phòng đi tới đi lui, dao nhỏ để sẵn trên bàn, nhưng cô ta không dám cắt tấm lưới.

 

Bị điện giật rất đáng sợ.

 

Nếu không có tấm lưới đen này mà chạy trốn thì có thể chạy trốn được không?

 

Vô Tội không biết nên làm gì bây Vội nghĩ cách để trốn thoát, nhưng cô ta không đối phó được với Đế Hạo Thiên. Bên ngoài nhất định là có người của Đế Hạo Thiên đang theo dõi cô ta!

 

Bàn ăn sáng của nhà họ Lạc, chỉ thiếu duy nhất một mình Vô Tội.

 

Nhưng mà bình thường giấc ngủ của Vô Tội không cố định, có đôi khi sẽ không xuống nhà ăn sáng, có đôi khi ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy.

 

Lạc Du Cẩn nói với quản gia: “Để lại bữa sáng cho Kiều Nhi chưa?”

 

Quản gia cười cười: “Cậu chủ yên tâm, chắc chắn là đã để lại rồi”

 

Ông cụ Lạc cười khúc khích: “Ông nội chọn vợ cho cháu rất vừa ý đúng không? Tâm tình của Du Cẩn tốt hơn trước đây rất nhiều rồi, cũng không còn nặng nề nữa. Tâm trạng tốt thì cơ thể cũng sẽ tốt, nói không chừng sau khi kết hôn, chẳng bao lâu nữa là ông nội có thể ôm chắt trai rồi!

 

Lạc Du Cẩn ngượng ngùng cười cười, lỗ tai hơi đỏ lên không nói gì.

 

Lạc Du Cẩn ăn sáng xong, sau khi lên tầng, anh ta nghĩ mình chưa từng vào phòng của Lam Kiều Nhi, nên tiếp đó, anh ta quay lại sang phòng của Lam Kiều Nhi.

 

Anh ta không gõ cửa mà nhẹ nhàng đi vào.

 

Bước vào phòng, anh ta lại phát hiện trên giường không có bóng dáng của Lam Kiều Nhi.

 

Chăn đệm trên giường không có dấu vết của người đã ngủ trên đó.

 

Người đâu?

 

Chiều hôm qua Đế Anh Thy đã đưa đứa nhỏ trở về, lại đến thủ đô, ngủ ở trên tầng thượng một đêm, sau khi đưa đứa nhỏ đi thì mặc kệ Tư Hải Minh.

 

Sau đó về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK