Chương 395: Bị anh cướp đi mất
“Chẳng lẽ tôi nói gì sai sao? Tôi vất vả lắm mới sinh được con ra, nuôi lớn đến chừng này lại bị anh cướp đi mất. Ngay cả tư cách gặp chúng cũng không có sao? Tư Hải Minh, sao anh có thể độc ác như vậy chứ? Con cũng cướp đi, anh có làm tròn nghĩa vụ của một người ba không vậy?
Con cái thì vứt ở nhà rồi chạy đến đây chơi gái. Anh có thấy mình quá đáng không? Còn cả những lời ở trong phòng VIP nữa, từ đầu đến cuối là do tôi sai sao? Anh không biết cái gì gọi là riêng tư à? Nếu như anh không lắp máy nghe trộm thì đâu có thành ra như vậy đâu?”
Đào Anh Thy tức giận chất vấn, suy nghĩ kích động, cả người cũng đang run lên.
Sau khi cô gào lên, không khí càng trở nên đáng sợ hơn, cả người lảo đảo như sắp bị lăng trì.
Lúc sắp không chịu nổi sự yên lặng như vậy nữa, Tư Hải Minh mới trâm thấp giọng, lạnh lùng đến mức không còn tính người: “Nói xong chưa?” Người Đào Anh Thy lảo đảo, ánh mắt run rấy: “Anh Minh, anh..” Vẫn còn chưa nói xong nhưng Tư Hải Minh đã lạnh lùng rời đi.
Đào Anh Thy vội vàng chạy lên, dùng người mình ôm chặt lấy anh, dùng hết sức lực của mình ngăn không cho anh rời đi: “Đừng mà… Tư Hải Minh, tôi sai rồi. Những lời đêm hôm đó tôi không nên nói. Tôi chỉ muốn nói cho Võ Ái Nhi nghe thôi, có thể trước kia tôi hận anh… Nhưng anh đã quan tâm như vậy, sao tôi có thể hận anh được nữa cơ chứ..”
Tư Hải Minh một tay đút túi quân, không hê động đậy nhưng cũng không đẩy Đào Anh Thy ra: “Cô không thể quên được anh ta sao?”
Đào Anh Thy khóc thút thít: “Nếu như nói không phải thì chính là nói rối. Lần đó, tôi và anh ta cùng ra nước ngoài nhưng chưa hề xảy ra bất kỳ chuyện gì cả. Bây giờ, người ở bên cạnh tôi là anh… chỉ có anh. Từ Hải Minh, trong lòng tôi chỉ có anh…”
Cả người Tư Hải Minh bị chấn động, tròng mắt cũng vì thế mà trở nên rõ ràng hơn, vạch rõ từng dấu vết.
Bàn tay đang đút trong túi quân của anh rút ra, nâng cằm Đào Anh Thy lên, ép bốn mắt nhìn nhau.
Tròng mắt đen thẫm, sắc lạnh như lưỡi dao nhìn thấy hai con ngươi của Đào Anh Thy: “Chỉ có tôi?” “.. Đúng, không có thêm bất kỳ ai khác nữa” Trong mắt Đào Anh Thy ngấn lệ, nhìn anh run run.
“Hôn tôi đi” Yết hầu của Tư Hải Minh chuyển động lên xuống, anh ra lệnh, âm thanh trầm thấp.
Đào Anh Thy sửng sốt một chút, sau đó hai tay liên bấu lên vai Tư Hải Minh, nhón chân rồi nâng môi mình lên, dùng sức hôn lên đôi môi mỏng của Tư Hải Minh.
Ánh mắt của Tư Hải Minh lập tức thay đổi, một giây sau liền đè Đào Anh Thy lên thân xe đầy thô bạo, kêu “rầm” lấy một tiếng.
“A” Tư Hải Minh hôn vô cùng kịch kiệt, vừa mang tính trừng phạt, lại dường như là phải nuốt chửng cả người Đào Anh Thy vào trong bụng vậy.
Lúc vừa được buông ra, Đào Anh Thy bị thiếu không khí, đầu óc quay cuồng, cơ thể mềm nhũn. Cô bị Tư Hải Minh bế lên kiểu công chúa, xoay người bước vào cửa Câu lạc bộ.
“Dọn dẹp sạch sẽ đi” Gió lạnh thấu xương thổi ngang qua. Ông chủ Câu lạc bộ vội vàng đuổi hết “những người không có nhiệm vụ” ở trong phòng VỊP ra ngoài.
Đến phòng, cửa vừa đóng lại, Đào Anh Thy liền bị Tư Hải Minh đè lên tường. Anh hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đã sưng đỏ của Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy hơi quay mặt đi chỗ khác, hô hấp khó khăn. Nhịp tim của cô đập nhanh hơn bình thường: “Anh Minh, những người phụ nữ vừa rồi không làm anh hài lòng sao?”
Ngón tay Tư Hải Minh khẽ vuốt ve bờ môi của cô, hơi thở dồn dập: “Ghen à?” Đào Anh Thy rủ mắt xuống, giấu đi suy nghĩ: “Không dám…” “Không phải là lá gan của cô rất lớn sao?”
Tư Hải Minh hôn cô, âm thanh ồm ồm: “Tôi sẽ cho cô biết, tôi có chạm vào bọn họ hay không ngay.” Đào Anh Thy không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Trong phòng là bóng tối.
Cô vừa tỉnh dậy, não liền tiếp nhận được tín hiệu của những con đau âm ỉ từ khắp nơi trên cơ thể.
Đào Anh Thy không dám động đậy.
Dường như là chỉ cần động đậy một xíu thôi là toàn thân cô sẽ hư hỏng.
Cả người cô bị ôm chặt, mặt ai đó đang vùi trong ngực cô.