Mục lục
1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi - Đào Anh Thy (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1114: Các anh đều không về

“Xin lỗi anh cả, em… em nghĩ có anh hai ở lại với Anh Thy rôi, sẽ đảm bảo không có vấn đề gì, em tới nhìn đám nhỏ rồi vê ngay, không ngờ anh hai cũng tới…” Đế Bắc Lâm chủ động nhận sai.

“Anh cũng nghĩ giống như em” Đế Hạo Thiên yếu ớt nói.

“Chuyện gì đã xảy ra trước đây, hai đứa có muốn lặp lại những sai lầm tương tự không?” Đế Hoàng Minh hỏi.

Những lời này như đâm cái gai vào sâu hơn vào trái tim của Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm, bao gồm cả chính Đế Hoàng Minh.

Trong chốc lát, trên mặt anh hầu như không có chút sắc máu.

“Vì chúng ta đã ở đây rồi nên thăm đám nhỏ rồi về.” Đế Hoàng Minh không nói thêm gì, xoay người bước vào nhà.

Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm làm gì còn tâm trạng nhìn lũ trẻ, đứng bất động tại chỗ.

Họ thực sự không nghĩ đến việc để Đế Anh Thy ở lại đảo Trân Châu một mình. Đế Anh Thy nhất định sẽ rời đảo ra ngoài chơi. Đến lúc đó xảy ra chuyện gì, bọn họ ở xa như vậy, dù sao khu Đông Nam Á cũng khá phức tạp.

Đế Hạo Thiên lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Tân Hành Chi.

“Anh hai” Giọng nói của Tần Hành Chi truyền đến.

“Anh cả, anh ba và anh đều không ở Đông Nam Á, em giúp bọn anh trông nom Anh Thy. Nhớ kỹ, nếu nó đi ra ngoài, phải đi theo, đừng để nó có việc gì!”

“Em biết rồi, anh hai không cân lo lăng” Tần Hành Chi cúp điện thoại, cực kỳ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên ba anh đều không ở Đông Nam Á.

Chuyện gì vậy chứ? Không thì tại sao lại đi?

Bình thường coi Anh Thy như bảo bối mà.

Khi Tần Hành Chi đến tòa thành, Đế Anh Thy còn chưa rời giường, cho nên anh ngồi trên ghế sô pha trong sảnh chính đợi.

Dù đợi bao lâu, anh cũng sẵn lòng, miễn là Anh Thy có thể ngủ ngon giấc.

Tâm trạng của anh không tệ, ba người anh đều không ở đây, anh sẽ có nhiều cơ hội ở chung với Anh Thy hơn.

Khoảng chín giờ, Đế Anh Thy từ trên lầu đi xuống, ngáp một cái.

Nhìn thấy Tần Hành Chi ở trong sảnh chính, miệng ngáp to còn chưa kịp khép lại, nhìn chằm chằm người sáng sớm đã xuất hiện.

Khó hiểu đi qua, vừa đi vừa ngó nghiêng tìm các anh.

“Hành Chi, sao anh lại ở đây?” Đế Anh Thy hỏi.

“Đến chơi với em”

Đế Anh Thy nghỉ ngờ nhìn anh: “Em không tin anh đến sớm như vậy chỉ để tìm em chơi. Có chuyện gì rồi phải không?”

“Không có việc gì.”

Đế Anh Thy nhìn về phía quản gia: “Các anh tôi đâu?”

“Đi công tác rồi.”

“Đầu đi công tác?” Đế Anh Thy kinh ngạc hỏi.

“Vâng, đúng vậy.”

Đế Anh Thy nghĩ, nếu là anh cả, anh hai thì cô còn thấy bình thường, nhưng sao anh ba cũng đi?

Bình thường đều ở tòa thành, cho dù ra ngoài cũng chỉ đi một lúc.

Lần này đều ra khỏi nhà, cho nên không khỏi kinh ngạc.

Điện thoại trên tay quản gia vang lên, trả lời xong liền đối với Đế Anh Thy: “Là cậu ba”

Đế Anh Thy nhận lấy: “Anh ba?”

“Ách, anh ba đang ở bên ngoài chăm sóc người bị thương, ngày mai có lẽ mới trở về được.

Dù sao sáng mai em tỉnh lại nhất định sẽ thấy được anh”

“À, vâng”

“Hành Chỉ ở đó không?” Đế Bắc Lâm hỏi.

“Có, em vừa rời giường thì thấy anh ấy rồi” Đế Anh Thy coi như hiểu vì sao sáng sớm Tần Hành Chi đã xuất hiện ở đây rồi.

Bởi vì ba anh trai không có ở nhà, lại lo lắng cho cô, cho nên mới bảo Tần Hành Chi đến trông nom cô.

“Anh Thy có tức giận khi các anh đi mà không nói gì không?” Đế Bắc Lâm có chút lo lắng hỏi.

Đế Anh Thy cười: “Anh ba, em là người lớn rồi, làm sao có thể tức giận loại chuyện này chứ?

Không có.”

“Người lớn gì? Trong mắt các anh, em vẫn luôn là một đứa trẻ. Với cả chắc Anh Thy giận lắm, trong lòng các anh cũng rất khó chịu.

Đế Anh Thy giơ tay gảy tóc trên trán, cô thật sự không tức giận, thậm chí còn rất hưng phấn.

Nhưng cô vẫn sẽ phối hợp với các anh của mình: “Có một chút, nhưng các anh sẽ trở lại, cho nên Anh Thy cũng không tức giận nữa.”

“Chờ anh ba về sẽ làm đồ ăn ngon cho em, sau sẽ không rời khỏi Anh Thy nữa, anh ba thề”

Đế Bắc Lâm nói.

Đế Anh Thy gượng cười, có nghiêm trọng quá không? Đừng có xem em như trẻ con lúc nào cũng đi lạc chứ…

Đúng lúc này, một tiếng “bác ơi” từ đầu dây bên kia truyền tới.

Đế Anh Thy hơi sửng sốt: “Anh ba, ai đang gọi bác?”

“À, là trẻ con nhà người ta đang gọi bác, không nói nữa, ở nhà ngoan ngoãn nghe lời biết chưa”

“Em biết rồi” Đế Anh Thy cũng không nghĩ nhiều.

Làm sao cô có thể ngờ được rằng ba người anh trai của cô lại bỏ rơi cô để chạy đến Thủ đô Hải Hạ để tìm sáu đứa nhỏ? Có nằm mơ cũng không tưởng được.

Vừa cúp điện thoại, Đế Hạo Thiên lại gọi tới: “Ách, hai ngày nay anh hai đều bận, buổi tối sẽ không về. Em ở nhà đừng chạy lung tung, chờ anh hai quay lại, biết không?”

“Hả? Anh hai, anh cũng không về sao?”

“Ừ, xảy ra chút chuyện đột xuất, cho nên bận tối tăm mặt mũi rồi”

“A, không sao, các anh cứ bận việc của mình đi, có Hành Chỉ ở đây với em rồi.

Đế Anh Thy cảm thấy trong mắt các anh mình giống như trẻ con vậy, buổi tối không về đều muốn dặn đi dặn lại, như này thì kiếm chị dâu kiểu gì?

Vất vả lắm mới ngắt được điện thoại của Đế Hạo Thiên, Đế Anh Thy đưa điện thoại cho quản gia.

“Tối nay các anh đều không về?” Tân Hành Chỉ hỏi.

“Đúng vậy, anh cả đang đi công tác, anh hai đang bận, anh ba cũng nhận đơn hàng vào lúc này. Em đang suy nghĩ, ai có mặt mũi lớn thế, vậy mà có thể khiến anh ấy nhận đơn?” Đế Anh Thy nghĩ đến gì đó, gật gật đầu: “Hản là đối phương trả tương đối nhiều”

Tần Hành Chỉ cười, nhà họ Đế sao có thể nhìn tiền mà ra tay, họ nhiều tiền đến độ có thể mang ra lấp biển rồi.

Anh nghĩ, phải có chuyện gì đó Anh Thy không được biết!

Anh cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của các anh, dù sao bọn họ cũng là nhân vật lợi hại như vậy.

Đương lúc Tần Hành Chi suy tư, Đế Anh Thy ngồi cạnh anh, vẻ mặt hưng phấn: “Các anh đều đi rồi, chúng ta ra ngoài chơi đi”

“Các anh có ở đây thì chúng ta cũng vẫn có thể ra ngoài chơi.” Tân Hành Chỉ cười nhìn cô, dáng vẻ như vừa trốn được người lớn vậy.

“Chúng ta đến Đường Hoàng Nhai chơi lúc bảy tám giờ” Đế Anh Thy cao hứng nói.

“Em chắc chứ?”

“Ừ, anh có đi không? Trước kia cũng không phải chưa từng đi qua”

Tần Hành Chi do dự, biết là từng đi, nhưng cuối cùng vẫn bị các anh kéo về.

Bởi vì đường Hoàng Nhai rất hỗn tạp, sợ làm hư Đế Anh Thy.

“Hành Chi, không phải anh không vui đấy chứ?” Đế Anh Thy hỏi.

Tần Hành Chi vừa hết cách lại vừa dung túng: “Có lúc nào anh không đi theo cùng em làm chuyện em muốn?”

Đế Anh Thy lập tức vui vẻ: “Hành Chi là tốt nhất!”

Tân Hành Chi nghe xong câu này vô cùng đắc Đúng vậy, anh sẽ đi cùng cô ở khắp mọi nơi ngoại trừ thủ đô, Hải Hạ.

Lần tồi tệ nhất là giấu các anh đưa Đế Anh Thy đi trượt tuyết, bây giờ nghĩ lại, vẫn khiến khóe miệng anh cười lên.

Không gì so được với việc khiến Anh Thy vui vẻ.

Buổi sáng ở tòa thành chơi, xế chiều đến vườn nho.

Buổi tối, Đế Anh Thy ăn cơm ở vườn nho xong, liền cùng Tần Hành Chi đến bến tàu.

Vừa lên tàu, hai người thẳng tiến tới đường Hoàng Nhai, coi như là đi hóng gió sau bữa ăn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK