Mục lục
1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi - Đào Anh Thy (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 323

 

Nhìn lại một lần nữa, sáu bé con và dì Hà không có ở đây, chỉ có quản gia

Bào Điển đang xử lý.

Chắc hẳn mấy cảnh tượng như thế này, cũng không thích hợp để mấy đứa trẻ nhìn thấy.

Sẽ có ảnh hưởng không tốt?

Liêu Ninh nhìn thấy Tư Hải Minh đã về, còn có Đào Anh Thy nữa.

Đứng ở xa như vậy cũng có thể cảm nhận được áp lực rất lớn từ trên người Tư Hải Minh, nhưng nghĩ đến Đào Anh Thy và sáu đứa trẻ đều ở đây, bà ta ngay lập tức có can đảm để bước lên phía trước.

Không dám đối diện với Tư Hải Minh, mà là nhìn về phía Đào Anh Thy: “Sao con lại đến đây? Không phải mẹ đã nói rồi hay sao, không nên làm mấy chuyện không liên quan đến con. Người khác sẽ nghĩ như thế nào đây? Trước đó, liều lĩnh sinh mấy đứa nhỏ ra thì thôi đi, bây giờ lại còn chạy đến đây nữa à?”

Trước khi Tư Hải Minh tức giận lên tiếng thì Đào Anh Thy đã nhanh chóng nói trước: “Liên quan gì đến bà kia chứ?”

“Mẹ… Nhưng mẹ là mẹ ruột của con đấy!”

“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, chuyện của tôi không cần bà quan tâm. Bà đi đi!” Đào Anh Thy đi đến kéo bà ta.

Nếu không phải xem xét đến chuyện bà ta là mẹ cô, cô mới không thèm nói với bà ta nhiều thêm một chữ nào đâu, trực tiếp để cho Tư Hải Minh xử lý là được rồi! Vừa rồi ở trên xe, tâm trạng của Tư Hải Minh đã có gì đó không đúng rồi, bây giờ đến chọc anh không phải là đâm đầu vào họng súng hay sao?

“Vì sao mẹ lại phải đi kia chứ?” Liêu Ninh tránh thoát khỏi tay của Đào Anh Thy, bày ra dáng vẻ dự định ở lại đây.

Vẻ mặt của Đào Anh Thy cũng bắt đầu trở nên khó chịu, bà ta như vậy là nhìn không hiểu ánh mắt của cô hay sao?

Không nên đụng đến điều cấm kỵ của Tư Hải Minh?

“Mẹ không quan tâm, con là con gái của mẹ, chuyện này mẹ nhất định phải quản đến cùng!” Liêu Ninh bày ra bộ dáng không sợ chết mà nói.

Bảo vệ đi lên, trực tiếp túm lấy Liêu Ninh kéo đi.

Liêu Ninh còn ở chỗ này giãy giụa: “Buông tôi ra! Tôi là muốn đến bàn chuyện mà! Dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi cơ chứ!”

Bảo vệ không một chút thương tiếc, nhanh chóng ném bà ta ra khỏi cửa. Nếu như chậm một chút, người bị ném ra khỏi đây chính là bọn họ rồi! Cuối cùng lỗ tai cũng đã được yên tĩnh rồi.

Nhưng mà, bầu không khí vẫn như trước không hề có một chút chuyển biến tốt đẹp nào cả, áp lực mạnh mẽ đè nén lên lồng ngực.

“Đi vào.” Tư Hải Minh nói.

Đào Anh Thy ngây người ra, sau đó mới phản ứng lại là anh đang nói cô, cô cũng chẳng để ý nhiều, trực tiếp đi vào đại sảnh.

“Là ai cho bà ta vào?” Sau khi Đào Anh Thy đã đi vào lúc này giọng nói hung dữ của Tư Hải Minh mới vang lên, khiến cho người khác phải lạnh hết cả xương sống.

Một người bảo vệ đứng ra, cúi thấp đầu, run rẩy nói: “Ngài… Ngài Hải Minh, bà ấy nói bà ấy là…”Tư Hải Minh tiến lên phía trước đá anh ta một cái, vô cùng ngoan độc.

“A!”

Sau khi Tư Hải Minh xử lý chuyện của bảo vệ xong, lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại, đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh lùng nói: hành tung của Đào Anh Thy.” Cho người theo dõi

“Vâng.” Đầu bên kia là Chương Vĩ.

Cho dù Đào Anh Thy đã tiến vào đại sảnh nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu đầy thảm thiết của người bảo vệ.

Dọa cô sợ đến mức trong lòng vô cùng căng thẳng.

Hiện giờ là người bảo vệ, một chút nữa có phải là sẽ đến lượt cô hay không?

Đào Anh Thy thầm nghĩ, có sáu bé con ở đây, Tư Hải Minh sẽ không đến mức đổ chuyện này lên đầu cô chứ?

Thật sự không biết Liêu Ninh nghĩ như thế nào mà lại chạy đến đây nói mấy lời ngu ngốc như vậy trước mặt Tư Hải Minh nữa?

Chẳng lẽ bà ta cảm thấy Tư Hải Minh là một người rất dễ nói chuyện hay sao?

Sáu bé con từ trong thang máy đi ra còn đang muốn tiếp tục chơi đùa với thang máy nữa, lại nhìn thấy mẹ của chúng, hai mắt ngay lập tức sáng lên.

“Mẹ!” Bảo Nam kêu lên, những bé con còn lại cũng ngay lập tức thấy mẹ của chúng, ngay tức khắc chạy về phía cô.

“Me!”

“Me!”

“Mẹ!”

“Mẹ!”

“Me!”

Đào Anh Thy giật mình, nhìn thấy mấy đứa nhỏ đang chạy về phía mình, vẻ mặt hiện lên vẻ dịu dàng, ngồi xuống ôm chúng vào lòng.

Nhìn thấy bọn chúng vui vẻ như vậy, cho dù là cô có bị mấy đứa trẻ bổ nhào vào mà bị ngã, đó cũng là một loại hạnh phúc.

“Mẹ!” Sáu bé con lục tục bổ nhào vào lòng Đào Anh Thy, Bảo An là đứa chậm nhất.

“A…” Đào Anh Thy bị mấy đứa nhỏ nhào vào lòng mà bị ngã về phía sau.

Ngay lúc cô sắp ngã xuống đất, sau lưng có một sức lực truyền đến, trực tiếp chống đỡ cả người cô.

Đào Anh Thy hơi hoảng hốt, quay mặt nhìn về phía sau, ngay lập tức đối diện với đôi mắt đen, sâu thẳm của Tư Hải Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK