CHƯƠNG 1239 (2221) CUỘC SỐNG MỚI
Edit By Trà Nữ Lê
“Anh đang nói Anh Thy đang trốn tránh hiện tại? Kia là em ấy muốn sao? Em ấy bị Tư Hải Minh ức hiếp thành ra như thế nào không phải anh không biết. Lại nghĩ đến con em ấy phải làm sao đây?” Đế Bắc Lẫm tức giận đến đỏ cả mắt, toàn thân phát run
“Em đừng kích động, anh không phải có ý kia” Đế Hạo Thiên sợ nhất là lúc Đế Bắc Lẫm không kiềm chế được cảm xúc của mình, em ấy đều phát hoảng “Anh đây không phải là đang an ủi em sao? Nghe không hiểu à?”
Đế Bắc Lẫm không muốn nói chuyện, mắt đỏ hướng nhìn vào gian phòng bên kia, rất muốn vào xem tình hình bên trong
Anh Thy giống như có khoảng cách với các anh trai, khiến cho anh cảm thấy thật khó chịu…
Đế Anh Thy trở về phòng, ngã xuống giường, nhìn chằm chằm trên trần nhà, nước mắt từ khóe mắt im lặng mà chảy xuống
Gặp lại Tư Hải Minh sẽ có một số việc nhất định không tránh được
Nàng không nghĩ thôi miên mà còn tỉnh lại được. Nhưng tỉnh lại thì đã tỉnh lại rồi, nàng không muốn tiếp tục thôi miên
Thời gian ba năm, nàng giống như nằm mơ, khi mộng tỉnh mơ và hiện thực ôm lấy nhau khiến nàng đầy vết thương
Tại sao Tư Hải Minh lợi dụng lúc nàng mất trí nhớ lại đối với nàng như vậy? Cảm giác như mình là người ngu ngốc mặc cho người ta điều khiển, thật là buồn cười
Nàng đã chết một lần, tại sao đến cùng lại muốn dây dưa không buôn? Nàng khi còn sống đã không lựa chọn anh ta, “sống lại” sau này sẽ càng không
Tư Hải Minh đối với nàng là sự tổn thương, nàng đời này kiếp này sẽ không bao giờ quên…
Thời điểm mất trí nhớ lúc đó nàng cùng với anh chung đụng từng li từng tí, điều này chỉ khiến nàng căm hận thêm mà thôi
Hạnh phúc như thế nào liền đau khổ bấy nhiêu…
Đế Anh Thy tỉnh lại thì đã thấy mình đang ở đảo Trân Châu, trong phòng của nàng
Mở to mắt, nhìn thấy mép giường là Đế Bắc Lẫm đang ngủ gục
Nàng ngồi dậy
Động tác nhỏ cũng đủ khiến Đế Bắc Lẫm bừng tỉnh, nhìn thấy em gái cưng tỉnh anh lập tức trở nên ôn nhu “Anh Thy tỉnh rồi, có đói bụng không? Mèo nhỏ ngủ có ngoan không, anh ba đi lấy đồ ăn cho em…”
“Không cần, em sẽ tự xuống dưới” Đế Anh Thy nói
Nghĩ đến trước kia ba anh trai nuôi nàng như búp bê, thật là xấu hổ
Đế Bắc Lẫm ánh mắt lóe lên thất lạc, cảm xúc thoáng qua anh vội lấy lại cân bằng, lập tức nói “Được, chúng ta cùng xuống dưới ăn”
Bên ngoài màn đêm đã xuống, các anh trai nhất định đều ở nhà, thậm chí đều chưa mă.
Phảng phất lần nữa dò xét chính mình. Ba năm qua nàng đã sống an nhàn sung sướng, bề ngoài càng nuôi càng trẻ. Khi trí nhớ khôi phục linh hồn từng chút một vỡ ra
Dường như vừa nhớ đến những chuyện phát sinh trước kia, lòng nàng liền chập chờn, hốc mắt phát nhiệt
Hít sâu mấy hơi lấy lại bình tỉnh. Trong thời gian này nàng cần phải thích ứng với cuộc sống mới
Cố gắng thuyết phục bản thân, con nhỏ đều rất tốt, khỏe mạnh, vui vẻ, bản thân mình cũng tìm được người nhà, điều này rất tốt. Còn nổi đau hãy để thời gian làm lành vết thương
Ngủ một đêm khi tỉnh lại, nàng là Đế Anh Thy và cũng chính là Đào Anh Thy
Ngẩn người nhìn sắc trời ngoài ban công trong đầu liền phảng phất có hai phần ký ức, rất rõ ràng, mọi thứ về Đào Anh Thy hiện hữu. Bởi vì nàng nghĩ đến con, liền nghĩ đến mình đã từng nhận quá nhiều tổn thương, mất đi nhiều người thương yêu…
Trên cửa truyền đến tiếng đập cửa, không lớn vừa đủ nàng có thể nghe được âm thanh
Đế Bắc Lẫm bưng đồ ăn tiến đến, đi đến mép giường, nhìn Đế Anh Thy tỉnh giấc, đem bàn ăn hướng đến trước mặt nàng “có đói bụng không? Anh ba làm đó, là đồ ăn em thích ăn nhất”
“Anh ba, em có thể tự xuống dưới ăn” Đế Anh Thy ngồi dậy nói
Trước kia vô tư vô lo như một cô gái chưa va chạm đời cứ thế mà sống, giờ đây nàng đã nhớ lại mọi thứ thì sao còn như thế được