Chương 594: Bảo My bị bệnh
Mơ màng mở mắt, tay chân tự do, không có cảm giác bị giữ chặt.
Thời gian không còn sớm, ít nhất không phải trước mười giờ.
Nếu không Tư Hải Minh sẽ không rời giường.
Mà trước nay cô không phải người nằm ỳ trên giường, ngủ thắng tới giữa trưa là có thể biết tối qua vất vả đến mức nào
Cuối cùng, cô cũng không chạy thoát kết quả bị tàn phá.
Ngắm lại mà tức giận.
Đào Anh Thy năm trên giường thích ứng gần mười phút mới chậm rãi ngồi dậy, nhất là eo của cô, giống như dùng thêm chút sức thì sẽ gãy
Rửa mặt xong, mặc quần áo, Đào Anh Thy cầm điện thoại.
Lần trước điện thoại bị Bảo Long ném vào nhà vệ sinh, Đào Anh Thy đã tắt chuông báo thức.
Tránh lại bị ném vào nhà vệ sinh.
Đào Anh Thy cầm điện thoại, nghĩ đến nguyên nhân tối qua mình bị trừng phạt, không khỏi lướt đến số điện thoại của Tư Hải Minh.
Sau khi mở ra, nhìn một chuỗi con số thì lập tức lên tinh thần, không thể tin mà nhìn lại lần nữa.
Hôm qua cô nói dãy số này, cô không nói sai.
Thế mà làm cô hoang mang
Nhưng mà, vì sao Tư Hải Minh vẫn chiếm giữ cô không băng cầm thú như thế? Đào Anh Thy tức giận, quên mất luôn cảm giác mệt mỏi, cô xông thẳng ra ngoài phòng
Muốn đi tìm Tư Hải Minh tính sổ.
Xuống dưới tầng, vừa ra khỏi thang máy, Đào Anh Thy giữ lấy người giúp việc nhanh chóng hỏi: “Tư Hải Minh đâu?”
“Ở… ở phòng ăn…” Người giúp việc bị cô dọa.
Đào Anh Thy chạy đến phòng ăn.
“Tư Hải Minh, đêm qua anh..” Đào Anh Thy vừa chui đầu vào phòng ăn vừa ồn ào, khi nhìn thấy tình hình bên trong liền im bặt
Từng đứa con dễ thương ngồi trước bàn ăn, Tư Hải Minh còn bế bé Bảo My, đang rất đáng thương được Tư Hải Minh đút ăn.
Đào Anh Thy chớp mắt, tình hình gì thế này? Sao đều ở nhà? Không đi học sao? Hình như không phải thứ bảy…
Sáu đứa bé sững sờ, ngay sau đó đôi mắt †o lóe sáng.
“Mẹ” “Mẹ” “Mẹ” “Mẹ” “Mẹ “Mẹ.. Bảo Mỹ tiếp tục khóc, đôi mắt rưng tưng nhìn Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy chưa kịp nói gì, năm cơ thể nhỏ mũm mĩm đã trượt từ ghế xuống, Bảo An lăn ra đất. Trước sau nhào tới ôm chân cô, vây quanh cô.
“Mẹ, Bảo My bị bệnh rồi” Bảo Nam nói.
“Người của bệnh viện đến cho Bảo My uống thuốc” Bảo Vỹ nói.
“Mẹ, Bảo My khóc…” Trên khuôn mặt của Bảo Long cũng mất nụ cười.
“Bảo My không ăn cơm, nên ba đút Bảo My ăn ” Bảo Hân nói.
“Bị ốm rồi…” Bảo An thấp giọng nói Đào Anh Thy nhìn về phía Bảo My, Bảo My vừa nhìn thấy mẹ thì khóc càng lớn, đưa tay muốn mẹ bế.
“Mẹ…
Lúc này Đào Anh Thy đâu còn nghĩ đến chuyện tìm Tư Hải Minh tính sổ, tiến lên bế Bảo My, hai cái tay nhỏ của Bảo My ôm lấy cổ của mẹ.
“Mẹ ở đây, Bảo My đừng sợ”
Đào Anh Thy nhìn Tư Hải Minh, hỏi: “Nó làm sao vậy?”
“Bị cảm lạnh, tiêu chảy”
Tư Hải Minh nói: “Hạ Khiết Mai đã tới cho nó uống chút thuốc, không sao” Đào Anh Thy nhẹ nhàng xoa lưng Bảo My, Bảo My là đứa có sức khỏe yếu ớt trong sáu đứa con, từ lúc cô bé sinh ra thì Đào Anh Thy quan tâm cô bé nhất. Cũng may có những đứa bé khác ở đây, cùng chơi đùa nên cũng khỏe mạnh hoạt bát, Nhưng mà thỉnh thoảng không cẩn thận vẫn sẽ bị cảm lạnh.
Cho nên lúc đầu Đào Anh Thy lo lắng vấn đề ăn uống trong trường học mới tìm trường học đứng số một số hai ở thành phố, tốn nhiều tiền cô cũng bằng lòng.
Đào Anh Thy bế Bảo My ngồi xuống, chuẩn bị đút cho cô bé ăn cơm.
Nhưng mà trên tay bỗng trống không, Bảo My lại được Tư Hải Minh bế đi”
“Để tôi đút, cô ăn đi.” Đào Anh Thy sững sờ, nhìn Tư Hải Minh tiếp tục đút Bảo My ăn, Bảo My cũng ngoan ngoãn mở miệng nhỏ.