Chương 523: Mất tích rồi
Tài xế lần lượt nhìn lũ trẻ, không khỏi kinh ngạc. Những đứa trẻ này lớn cùng tâm tuổi, mặt mũi đều rất dễ thương, đáng yêu vô cùng, có thể làm tan chảy trái tim người tai Tài xế còn tưởng đây là do người phụ nữ kia đưa theo, tươi cười nhìn bọn họ lần lượt lên xe.
Mà người phụ nữ lên trước này lại cứ cho rằng bảy đứa bé là do cô gái cuối cùng lên xe đưa theo.
Không cân nhắc nhở nhường chỗ cho người già, người bệnh và người tàn tật, lập tức có người nhường chỗ cho bảy đứa bé.
Những đứa trẻ đáng yêu thế này sao nỡ nhẫn tâm để các bé đứng nguy hiểm thế kia cho được? Bảy đứa trẻ đáng yêu ngôi lên ghế, vẫn tỏ ra vô cùng xinh xắn dễ thương, Bảo An còn bị một cô bế lên nữa.
Đối với tất cả đích hành khách mà nói, đây chắc chắn là một chuyến xe buýt làm nội tâm thiếu nữ máu huyết dâng trào.
Xe buýt đến trạm dừng, bảy đứa bé nhìn thấy có người xuống, cũng có người lên Lúc xe buýt dừng lại, người phụ nữ ba mươi tuổi kia cũng xuống xe, bảy đứa bé chân ngắn cũng bước xuống theo người phụ nữ kia.
Trùng hợp ở chỗ, cô gái đi sau cũng xuống xe.
Cứ như vậy, người phụ nữ phía trước cho rằng cô gái phía sau dẫn theo đám trẻ, mà cô gái phía sau lại cho rằng đám trẻ này do người phụ nữ kia mang theo, không phát hiện ra điều gì khác thường.
Nếu không, tài xế xe buýt đã sớm báo cảnh sát rồi.
Bảy đứa bé xuống xe liên ngơ ngác, không biết mình đang ở nơi nào.
Bọn chúng xếp thành một hàng, vừa đi vừa tìm đài truyền hình.
“Ủa, là mấy đứa à?” Người phụ nữ trên xe buýt phát hiện ra bọn họ: “Mẹ của mấy đứa đâu? Đi mất rồi sao?” “Mẹ ở đài số bốn ạ!” Bảo Nam nói.
“Đài số bốn!” Bảo Long khẳng định trả lời.
“Đúng vậy…” Bảo My.
“Mẹ!” Bảo An.
“Đài truyền hình gì cơ?” Người phụ nữ hỏi.
“Chính là… Chính là… Sáu đứa trẻ không biết đài truyền hình gì, cứ ấp ũng mãi không nói ra được.
“Gần đây có một đài truyên hình, hay là cô đứa các cháu sang xem thử?” Người phụ nữ nhớ tới hỏi.
“Ừm!” “Được ạ!” Bảy đứa nhỏ nhất thời kích động làm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Là đài truyền hình này đúng không?” Sau khi tới, người phụ nữ chỉ tay hỏi.
Không phải nói chứ vận may đúng là tốt thật đấy.
Đài truyền hình gần đây này đúng thật là Tiên Phong Logo Tiên Phong thật lớn vô cùng bắt mắt, Bảo Nam vui vẻ nói: “Mẹ! Mẹ ở đây!” “Chị ấy đang ở trong này nè!” Tư Thái Lâm nói.
“Mẹ ơi, con đến đây!” Bảo Long giơ tay nhảy cẵng lên.
“Để cô đưa các cháu lên trên nhé!” Người phụ nữ tốt bụng nói nếu không giúp mấy đứa trẻ tìm được mẹ, cô không yên tâm.
Những đứa trẻ đáng yêu như vậy, chẳng may lạc mất thì biết phải làm thế nào bây giờ? Đúng vậy, giờ phút này trường học đang vô cùng nhốn nháo, mọi người đều hoảng loạn.
Hiệu trưởng còn suýt chút nữa cầm thước đánh giáo viên! “Mấy đứa trẻ sao lại không thấy đâu nữa? Thế mà cô lại để bọn chúng trốn ra ngoài lần thứ hai.
Lẽ nào cô không biết sáu đứa bé kia là con ai sao? Xong rồi xong rồi, chết chắc rồi! Chúng ta chết chắc rồi!” Hiệu trưởng đã sắp ngất đi.
Hiệu trưởng và giáo viên đi tìm khắp nơi, sắc mặt trắng bệch, cả người rét lạnh.
“Còn không mau ra ngoài tìm! Không tìm thấy thì không cần ở lại thành phố này nữa! Suốt đêm chạy trốn giữ mạng đi! !” Hiệu trưởng suy SỤP.
Các giáo viên, bảo vệ đều ra ngoài tìm các bé.
Hiệu trưởng run run gọi điện thoại cho Tư Hải Minh gọi điện thoại: “Ngài… ngài Hải Minh, mấy đứa trẻ… mấy đứa trẻ đã trốn đi rồi, tạm thời còn… còn chưa tìm được, xin lỗi ngài Hải Minh, tôi…” “Câm miệng!” Tư Hải Minh gầm lên, lạnh lẽo vô cùng.
“Vâng!” Hiệu trưởng khóc, là thật sự khóc, sợ hãi đến mức như vậy.
Tư Hải Minh vẻ mặt âm trầm đáng sợ, trực tiếp đập vỡ điện thoại, ruột gan rối bời, vội gọi Chương Vĩ lại.
Chương Vĩ cầm lấy máy tính chuyên dụng của mình ngồi trên sô pha, máy tính đặt trên đùi, ngón tay thon dài của anh nhanh chóng gõ vào bàn phím.