Chương 832: Đào Anh Thy và Tư Viễn Hằng
Bức ảnh chụp Đào Anh Thy nằm nghiêng trên giường, mắt nhắm nghiền, cổ áo khoác bị kéo ra đến vùng ngực, lộ ra những đường nét quyến rũ mờ ảo.
Tư Viễn Hằng cau mày nhìn chăm chăm vào người trong bức ảnh.
Chuyện gì thế này?
Tư Viễn Hằng chẳng nghĩ nhiều, lập tức nhảy xuống giường.
Khách sạn nằm ngay bên cạnh bệnh viện, rất gân.
Anh ta đang mặc đồ ngủ của mình ở bệnh viện.
Ngay cả quần áo còn chưa kịp thay, thì đã vội vàng gọi điện cho tài xế rồi chạy ra ngoài!
Vào phút sau đã đến khách sạn, tìm được phòng, quẹt thẻ vào trong.
Chỉ có Đào Anh Thy đang nằm trên giường, tư thế giống như trong ảnh!
Tư Viễn Hằng bước đến gần, hơi thở của Đào Anh Thy rất đều đặn, có vẻ như đang ngủ say!
Chuyện gì đang diễn ra?
Nhìn quanh phòng, không có gì bất thường!
“Anh Thy? Anh Thy?” Tư Viễn Hằng gọi cô, võ nhẹ vào mặt cô. “Anh Thy, tỉnh lại đi…”
“Hửm…’ Đào Anh Thy kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy sau gáy rất đau.
Cô mở mắt, khung cảnh dân dần hiện ra rõ ràng, mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của người đang ở trước mặt cô: “Tư Viễn Hằng? Anh… Có phải em đang nằm mơ không?”
Tư Viễn Hằng im lặng và chăm chú nhìn cô, nhịp tim và cảm xúc của anh ta vẫn bị cô ảnh hưởng: “Tại sao em lại ngủ trong khách sạn? Còn gửi tin nhắn cho anh?”
Điện thoại đang ở bên cạnh, Đào Anh Thy nhìn điện thoại di động rồi nhìn Tư Viên Hằng, đầu óc rối bời.
“Em… em không có gửi cho anh …” Đào Anh Thy phủ nhận, những chuyện đã xảy ra dần lóe lên trong đầu cô.
Cô đang ở quán bar, sau khi ngôi một mình ở quán bar thì đi ra ngoài cho khuây khỏa. Trong lúc cô đang ngơ ngác nhìn lên bầu trời thì bị người ta đánh ngất, lúc tỉnh lại thì đã ở nơi này rồi!
Còn nhìn thấy Tư Viễn Hằng đang ở trước mặt nữa! Cô đương nhiên không tin là Tư Viễn Hằng đã bắt cóc côi Đó là một người khác, nhưng đó là ai chứ?
Mục đích là gì…
Tư Viễn Hằng mở tin nhắn trong điện thoại của anh ta đưa cho cô xem.
Đào Anh Thy nhìn thấy mình trong bức ảnh, còn có số phòng khách sạn nữa…
€ô đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng nào đó, một luồng khí lạnh lan tràn khắp từ đầu đến chân, ngấm vào trong tim cô, cơ thể bất giác run lên!
Cô nắm lấy cánh tay của Tư Viễn Hằng: “Anh đi mau… đi mau”
Bây giờ Tư Viễn Hằng bình tĩnh lại cũng cảm thấy trong chuyện này có điều kỳ quặc. Đúng lúc này, di động của Tư Viễn Hằng vang lên, là tài xế gọi đến!
Tài xế ngồi trong xe nhìn thấy chiếc Rolls-Royce màu đen chạy vào khách sạn, giống như một đội quân lớn đang tấn công, nhất là khi Tư Hải Minh từ trong xe bước xuống, toàn thân toát ra một luồng hắc khí lạnh lùng, đáng sợ đến mức anh ta phải lập tức gọi điện thoại thông báo thông tin cho Tư Viễn Hằng biết!
Điện thoại còn chưa kịp kết nối, cửa xe đã bị người bên ngoài mở ra, một tay thò vào, giật lấy điện thoại di động của anh ta rồi cúp máy!
Chương Vĩ chống tay lên nóc xe, đè nửa người trên xuống, nhìn tài xế đang sợ hãi bên trong, nói: “Anh không thể nhắc nhở sớm hơn tý sao? Hại tôi phải khó xử như vậy”
Đôi môi người tài xế run rẩy, giống như nhìn thấy ma vậy, sững sờ không nói nên lời!
Tư Viễn Hằng vừa định nhấc máy, cuộc gọi đã kết thúc, trong lòng cảm thấy bối rối bất an!
Nỗi bất an đó lấp đầy tâm trí của Tư Viễn Hằng, Đào Anh Thy thúc giục anh ta: “Anh mau đi đi! Tư Hải Minh chắc chắn đã đến rồi!”
“Không kịp nữa” Tư Viễn Hằng nói.
“Vậy thì… Vậy thì anh nhảy qua cửa sổ đi!”
Đào Anh Thy chỉ vào cửa sổ nói.
“Đây là tâng mười hai.”
“..” Đào Anh Thy.
“Cùng nhau đi!” Tư Viễn Hằng nhanh chóng kéo cô xuống giường. “Anh không thể không đếm xỉa chuyện này!”
Đào Anh Thy bất ngờ bị Tư Viễn Hằng kéo xuống giường, anh ta mở cửa định chọn một con đường khác an toàn tránh xa người đang đi lên từ phía thang máy kia. Đào Anh Thy ngẩng đầu lên, đối diện cô chính là máy camera, cả người bỗng nhiên lạnh toát.