Chương 826: Đặc quyền
“Em có muốn không?”
Câu này của Tư Hải Minh ngược lại khiến Đào Anh Thy sững sờ, giống như cô muốn là được ấy?
Không muốn mọi việc lại thêm phức tạp, Đào Anh Thy nói: “Một chút cũng không muốn! Tôi có sáu đứa nhỏ là được, bà ta cũng có con của mình, như vậy rất tốt.”
Cô sẽ không nói ra mục đích mà Liêu Ninh tới tìm mình, chỉ là không muốn liên lụy tới Tư Viễn Hằng, với cả, chuyện của cô không có quan hệ gì với Tư Hải Minh cả…
Cô đồng ý làm một người phụ nữ không danh không phận bên người anh, nếu giờ còn đi đòi hỏi thi khác nào bán mình không…
Đang cúi đầu kéo quân lên, cảm giác áp bách lại tới gần, tay kéo quần của cô trở nên cứng đờ.
Tư Hải Minh vươn qua bả vai cô, lòng bàn tay gần như có thể chiếm trọn gả gương mặt cô, sau đó kéo mặt cô quay lại, môi mỏng hôn lên, cọ xát trên bờ môi non mềm của cô: “Vẫn còn tôi…
Bất ngờ khiến lông mi cô run lên, nhịp tim bắt đâu trở nên loạn nhịp.
Cô lập tức nhắm mắt lại, cái gì không nên nghĩ thì đừng nghĩ nhiều, chính anh cũng không biết mình đang nói gì, đây là mê hoặc, chỉ là ý trên mặt chữ thôi.
Làm người phụ nữ của anh, có đặc quyên này, gặp khó khăn đều có thể tìm tới anh đầu tiên để giải quyết, vẻn vẹn chỉ có vậy.
Ăn cơm tối xong, Tư Hải Minh đưa cô về chung cư.
Xe dừng ở dưới lầu, cửa xe mở ra, Đào Anh Thy trực tiếp xuống xe, nói với người bên trong: “Tôi đi đâu”
“Không có gì khác muốn nói sao?”
“Ngủ ngon” Đào Anh Thy nói xong thì quay người đi về phía thang máy.
Tư Hải Minh nhìn chằm chăm vào bóng lưng kia, thẳng cho đến khi cô đi vào thang máy, gương mặt lạnh lùng trở nên khó coi.
Không nghe được tiếng dặn dò, lái xe cũng không dám lái xe rời đi, lúc này chỉ cảm thấy khí thế tỏa ra từ người ngài Hải Minh rất bức người!
Chắc là có ý muốn lên rồi…
Tư Hải Minh nhếch môi, sự nguy hiểm vây quanh thật lâu không tan.
Ấn nhãn lấy điện thoại ra theo dõi phần mềm giám sát.
Đào Anh Thy mở cửa đi vào, đối giày, ba lô trên vai ném trên đất, người đứng ở nơi đó không nhúc nhích, chừng một phút sau mới đi tới ban công.
Chầm chậm bước tới, cách lan can chừng hai mươi centimet, cô nhẹ nhàng ngó đầu ra, nhìn về bên dưới.
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh thâm sâu khó lường, hơi nhíu mày, cô là đang nhìn xem anh đi hay chưa à…
Tại sao còn chưa đi? Người xuống xe rồi à?
Quay đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, chờ hồi lâu mà vẫn không thấy có ai gõ cửa.
Dựng thẳng lỗ tai lên cũng không nghe được tiếng bước chân.
Tư Hải Minh vẫn còn ngồi trên xe? Vậy sao không xuống xe, cũng không đi? Đứng đó cũng năm phút rồi, không đi đi còn muốn làm gì?
Không phải muốn đi lên, sau đó sẽ lên đây chứ…
Đang lúc suy nghĩ thì cửa xe mở ra, Tư Hải Minh xuống xe, sau đó ngẩng đầu!
Đào Anh Thy bị dọa, lập tức rụt cổ về, ôm lấy trái tim đang nhảy loạn.
Thậm chí còn cách xa lan can, đi vào phòng khách, ngồi trên ghế sô pha, cắn môi, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Tư Hải Minh không phải đã đi lên rồi sao?
Nếu giờ đi lên thì phải làm sao? Kết cục của việc mở cửa và không mở cửa, cô đều tưởng tượng một lượt, không có cái nào bản thân nguyện ý tiếp nhận cả…
Đào Anh Thy bưng chén trà lên, uống một ngụm mới phát hiện bên trong không có nước, lại ảo não đặt chén xuống.
Ít nhiều cũng có hơi đứng ngồi không yên.
Cô dứt khoát đứng hẳn dậy.
Đợi thêm một chút rồi đi tới bên cửa, dán tai lên vách cửa, nhưng không có âm thanh gì cả.
Căn cứ theo thời gian, Tư Hải Minh cũng nên tới rồi chứ, tốc độ không thể chậm như vậy được?
Đào Anh Thy nghĩ nghĩ, lại trở lại bên lan can, len lén nhìn xuống.