Chương 316 Đào Anh Thy ở Minh Uyển chơi với sáu bé con suốt hơn hai tiếng, sau đó tìm cớ rời đi. Cô không có tâm tình để đối phó với Tư Hải Minh. Sau khi trở về, cô còn lấy đồ của sáu bé con từ chỗ dì Hà.
Trên mặt đất lại phủ kín bọt biển.
Sau đó cô ngồi lên, tựa lưng vào ghế sofa, thẫn thờ ôm con gấu trúc trên tay. Chắc hẳn những thứ này không được dùng đến nữa rồi, sáu bé con ở Minh Uyển muốn cái gì cũng đều có.
Căn phòng trống rỗng chỉ có một mình cô, trái tim chết lặng như bị dìm trong nước, có cảm giác hít thở không thông.
Cô sẽ sống như thế này mãi mãi… Giống như sự bất lực sau khi cô và Tư Viễn Hằng chia tay…
Đào Anh Thy ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào giá sách ở trước cửa. Cô đứng dậy đi tới đó, lấy một chiếc hộp nhỏ ở bên trong ra, cô mở ra, đó là chiếc vòng mà Tư Viễn Hằng tặng cho cô. Đào Anh Thy đeo vào cổ tay, nước mắt lập tức tuôn rơi. Lúc đó cô coi chiếc vòng này là đồ thừa, nhưng bây giờ cô lại rơi nước mắt vì nó.
“Tư Viễn Hằng, bây giờ anh đang ở đâu? Em biết rõ anh đang hận em, em… lo lắng cho anh” Đào Anh Thy rất muốn biết tình hình của Tư Viễn Hằng, nhưng lại không dám gọi anh ta. Nếu như đã đả kích anh ta một cách tuyệt tình, vậy thì đừng để mình mềm lòng, nếu không những nỗ lực trước đó sẽ uổng phí. Đào Anh Thy chần chờ, sau đó tìm số của Tần Diễm My và nhấn nút gọi. Tiếng chuông vang lên mấy lần rồi mới có người trả lời: “Chị Diễm My, chị có bận không?” “Vừa rồi đang ăn cơm, làm sao vậy?”
“Em… gần đây chị có liên lạc với Tư Viễn Hằng không?” Đào Anh Thy hỏi.
Biết rõ hai người không có quan hệ như vậy, cô ta sẽ không tránh né. “Hôm qua chị gọi cho anh ấy, nhưng anh ấy không trả lời.” Tần Diễm My nói.
“Vậy chị có thể liên lạc lại với anh ấy không? Chỉ là xem tình hình của anh ấy có tốt không, còn nữa, đừng nói là em bảo chị gọi điện thoại nhé.” Đào Anh Thy nói.
“Xảy ra chuyện gì?” Tần Diễm My hỏi theo bản năng: “Em lại làm tổn thương anh ấy?”
Đào Anh Thy bị câu hỏi của cô ta khiến cho buồn bực. Từ ‘lại’ này cho thấy rằng ngay cả Tần Diễm My cũng biết rằng cô đã làm tổn thương Tư Viễn Hằng…
“Được, chị sẽ thử liên lạc với anh ấy.” Tần Diễm My không hỏi thêm gì nữa.
“Đến lúc đó có thể nói cho em biết một tiếng được không? Em rất an tâm.”
“Đào Anh Thy, nếu em đã từ bỏ anh ấy rồi, chị khuyên em không nên bị ảnh hưởng bởi cảm nhận tốt hay không tốt của ánh ấy. Do dự chính là sự tồn thương nhất.”
Đào Anh Thy xấu hổ cắn môi, bên tai là sự yên lặng sau khi điện thoại bị ngắt. Cô dui đôi mắt nóng rực của mình, ném điện thoại sang một bên. Tần Diễm My nói không sai, chính là như vậy, cũng tốt cho Tư Viễn Hằng… điện thoại chưa được bao lâu, Đào Anh Thy đang chìm đắm trong nỗi đau buồn không tự kiềm chế được thì ngoài hành lang vang lên tiếng giày cao gót.
Tiếng giày ấy dừng lại trước cửa, sau đó tiếng gõ cửa vang lên. Đào Anh Thy bước tới mở cửa, nhìn thấy Liêu Ninh ở ngoài cửa, cô cũng không kinh ngạc chút nào. “Mẹ gọi điện cho con suốt mà con không nghe máy nên qua đây xem sao. Sao con không nghe điện thoại của mẹ?” Dáng vẻ của Liêu Ninh giống như vừa tức giận lại vừa không biết phải làm sao.
Đào Anh Thy không nói lời nào, cô xoay người vào phòng, tiếp tục ngồi xuống ván xốp.
Sắc mặt cô có chút lạnh lùng. Liêu Ninh đi vào rồi đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống sô pha, hỏi: “Con sao vậy?”
Đào Anh Thy ngước mắt lên, dửng dưng nhìn bà ta: “Con luôn muốn hỏi mẹ một chuyện…”
“Chuyện gì? Con hỏi đi.”
“Mẹ đã nói cho Tư Viễn Hằng biết địa chỉ chỗ này của con, phải không?”
Liêu Ninh tỏ vẻ né tránh, sau đó cũng thừa nhận: “Hôm đó mẹ thấy anh ta rất tức giận, vì vậy mẹ đã nói cho anh ta biết.”
“Vậy mẹ không sợ con tức giận sao?”
“Con là con gái ruột của mẹ, không đến mức thực sự tức giận với mẹ chứ?” Liêu Ninh làm dịu bầu không khí, nở nụ cười.
“Mục đích của mẹ là gì?” Đào Anh Thy hỏi.
“Mục đích gì?”
“Con không tin chỉ vì Tư Viễn Hằng tức giận mà mẹ sẽ nói cho anh ta biết một chuyện quan trọng như vậy!” Đào Anh Thy nhìn bà ta bằng ánh mắt sắc bén: “Hav me vẫn hi vọng con mình sẽ bị vach trần?”