Chương 557
Lúc Đào Anh Thy rũ mắt xuống nghĩ linh tinh, Tư Hải Minh đã quay mặt lại nhìn cô.
Dưới cái nhìn mãnh liệt chăm chú kia, Đào Anh Thy ngước mặt, nhìn thấy ánh mắt còn thâm thúy hơn màn đêm đó, ánh mắt cô không khỏi co rút lại.
Càng cảm thấy vi diệu hơn.
Đào Anh Thy tìm chuyện nói để phá vỡ bầu không khí này: “Trước kia anh thường xuyên ở đây sao?”
“Không.”
Đào Anh Thy nghĩ, mua một căn biệt thự cao cấp để không vậy à? Nghèo hơn cô tưởng tượng quá nhiều rồi! Tư Hải Minh đi phía trước bỗng dừng chân, sau
đó đến gần cô, che đi ánh sao duy nhất trong bóng đêm.
“Thích nơi này sao?” Đôi mắt đen nhánh của Tư Hải Minh khóa chặt cô lại, Đào Anh Thy còn chưa trả lời, anh lại mở miệng lần nữa: “Sau này có thể thường xuyên tới đây.”
Đào Anh Thy ngẫm nghĩ ý nghĩa trong lời nói của
anh. Thường xuyên tới đây là… Cô, hay là cô với anh? Hay cùng sáu bé con?
“Ừm, có thể dẫn sáu bé con tới đây! Sáu bé con rất thích nghịch cát!” Đào Anh Thy nói.
“Tôi chơi cùng em.” Tư Hải Minh nắm hàm dưới
của cô, đôi mắt đen thâm thúy đến đáng sợ.
Môi nhỏ của Đào Anh Thy không khống chế được run lên, tim đập không ngừng, mặt cũng đỏ gay.
Trên số pha trong phòng, Đào Anh Thy bị Tư Hải Minh đè dưới thân, nhiệt độ trong không khí không ngừng tăng lên, nóng đến mức sắp bốc cháy!
Hơi thở Đào Anh Thy rất gấp gáp, Tư Hải Minh giống như một dã thú mất đi lý trí muốn ăn tươi nuốt sống cô!
“Tư Hải Minh, anh.” Đào Anh Thy vừa sợ hãi vừa giãy giụa.
“Hửm?”
“Anh thả tôi ra.. Á!” Đào Anh Thy dùng sức đẩy Tư Hải Minh ra, không ngờ hai người lại cùng nhau rơi từ trên sô pha xuống, cô sợ tới mức la lên một tiếng, nhắm mắt lại.
Không đau đớn như trong tưởng tượng.
Người tiếp xúc với mặt đất là Tư Hải Minh, mà Đào Anh Thy an toàn ngã xuống trong lòng ngực Tư Hải Minh, giống như dùng anh là miếng đệm thịt.
Lần ngã xuống này làm bầu không khí nóng bỏng này vơi đi một nửa.
Trong mắt Tư Hải Minh lóe lên tia nguy hiểm, nhìn châm châm về mặt ngốc nghéch của Đào Anh Thy trên người mình: “Muốn ở trên? Hứm
Ở trên cái rắm
Đào Anh Thy đó mặt: “Anh buông tôi ra!”
Tư Hải Minh buông lóng có ra, Đào Anh Thy đứng lên, kéo lại áo đã bị kéo xuống bả vai, suýt chút nữa bị xé rồi!
Lúc quay đầu lại thì Tư Hải Minh đã đứng lên.
Đào Anh Thy nghĩ đến chuyện gi đó, có hót “Bá vai anh không sao chứ?”
“Không sao.”
Đào Anh Thy kính ngạc: “Không. Nứt ra chứ?” Thấy Tư Hải Minh không nhúc nhích cũng không nói lời nào, cô muốn tiến lên kiểm tra người anh.
Nhưng Tư Hải Minh mặc áo sơ mi màu đen, không nhìn thấy vết máu.
Dùng tay sờ cũng không tốt, lỡ như đụng tới miệng vết thương thì sao?
“Đến phòng tắm Tư Hải Minh nói
“Vì sao muốn đến phòng tắm Đào Anh Thy khó hiểu hỏi, cổ tay bị siết chặt, bị Tư Hải Minh cường thế túm vào trong phòng tắm.
Ánh mắt Đào Anh Thy lóe lên, bị Tư Hải Minh ghì vào vách tường, mục đích quá rõ ràng rồi.
Hơi thở Đào Anh Thy cứng lại, lúc này mới phản ứng lại: “Anh. anh gạt tôi? Tránh ra!”
Tức giận đấy anh ra, cũng không biết có phải đụng vào trên miệng vết thương của Tư Hải Minh không mà cô nghe thấy anh rên lên một tiếng.
Cả người Đào Anh Thy cứng lại.
Dưới ánh sáng mơ màng kia, cô nhìn thấy nơi cánh tay của áo sơ mi màu đen bị ướt một mảng.
Đó chỉ có thể là máu!
“Đừng lo lắng, chỉ vỡ ra mà thôi.” Tư Hải Minh tới gần, khẽ nhếch miệng cắn một cái trên miệng nhỏ của Đào Anh Thy.
Anh cực kỳ bình tĩnh, không cảm thấy đau đớn, giống như vết thương đó chẳng qua chỉ bị rách da bình thường thôi!
Mà Đào Anh Thy lại đưa ra kết luận, Tư Hải Minh là người đàn ông ngay cả đối xử với bản thân cũng cực kỳ tàn nhẫn!
Người đối xử tàn nhẫn với bản thân, lúc đối xử với người khác, có phải cũng không biết nặng nhẹ không…
Đào Anh Thy nằm nghiêng người, ánh sáng của đèn tường chiếu xuống hắt vào trên khuôn mặt nhỏ đang ngẩn ra của cô.
Quả nhiên miệng vết thương của Tư Hải Minh vỡ ra, trên áo sơ mi thấm đầy máu, sau khi băng bó cho anh lần nữa, lúc này hai người đang nằm trên giường,
Đào Anh Thy không thương xót cho anh đâu, đáng đời!