Chương 937: Là may mắn hay bất hạnh
Tư Viễn Hằng đã mất rồi, tại sao vẫn không tha cho anh ấy!
Hai mắt Đào Anh Thy ngân ngấn lệ nhòa, vội vàng trèo xuống giường bệnh, xỏ giày liền chạy về phía cửa!
Vừa bước đến trước cửa, cánh cửa đã bị người đẩy ra từ bên ngoài vào, một bóng dáng màu đen bao phủ xuống khiến cho Đào Anh Thy phải đứng sững tại chỗ, mơ màng nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt mình!
Dường như không hiểu tại sao Tư Hải Minh lại ở đây…
Chẳng lễ… chẳng lẽ mộ của Tư Viễn Hằng đã bị anh phá hủy hết rồi!
Đào Anh Thy thở hổn hển, tránh khỏi người Tư Hải Minh đi ra ngoài!
Nhưng mà vừa đi được một bước, đã bị cánh tay của Tư Hải Minh giữ lấy: “Đi đâu?”
Đào Anh Thy lập tức phản ứng lại, kịch liệt hất tay Tư Hải Minh ra: “Anh cút đi!”
Tiếng thét này chất chứa sự tuyệt vọng và sự giận dữ, bi thương và bất lực!
Nước mắt tuôn trào ra ngoài, thu lại ánh mắt mang đây sự hận thù, kiên định phải rời khỏi nơi này!
Hạ Khiết Mai đang muốn đi đến phòng bệnh xem xét tình huống, thì nhìn thấy Đào Anh Thy vô cùng hoảng loạn chạy về phía này, trốn sau lưng cô.
Hạ Khiết Mai sửng sốt, quay mặt nhìn lại, thì thấy Tư Hải Minh mặt mũi âm trầm đang đi đến, dừng lại cách đó không xa, đôi mắt đen che kín sương lạnh nhìn về Đào Anh Thy đứng đẳng sau: “Lại đây!”
Đào Anh Thy sợ hãi lại bật khóc nức nở, cánh tay gắt gao bám chặt lấy vạt áo Hạ Khiết Mai, giống như bắt được một nhánh cây trôi: “Giúp tôi với, đưa tôi đi, đưa tôi đi, tôi không muốn ở đây…”
Hạ Khiết Mai bị đẩy ra làm tấm chắn cũng phát hoảng!
Nhưng mà nhìn thấy Đào Anh Thy như vậy cũng khiến cô không nỡ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến cho một người trở nên tuyệt vọng như vậy? Biết nhau lâu như vậy, Đào Anh Thy vốn dĩ không phải là một người yếu đuối, cô ấy là một người con gái rất có chủ kiến…
“Anh Thy có gì chúng ta từ từ nói…” Hạ Khiết Mai an ủi, dù sao nếu không bình tĩnh nói chuyện, còn có thể cứng đối cứng với Tư Hải Minh sao?
Cô ấy cũng chỉ có thể khuyên Đào Anh Thy.
“Tôi không có gì muốn nói với anh ta hết! Tôi chỉ muốn đi khỏi đây thôi, đi càng xa càng tốt!”
Đào Anh Thy khóc nấc không thở được, mặt đã nghẹn đến đỏ ửng lên.
Hạ Khiết Mai nhìn Tư Hải Minh, yêu cầu này làm sao có thể hoàn thành được cơ chứ!
“Anh ta đập vỡ bia mộ của Tư Viễn Hằng, đào phần mộ của Tư Viễn Hằng, loại người này vô cùng khủng khiếp, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh ta.”
Hạ Khiết Mai chỉ biết Đào Anh Thy kích động quá mức nên ngất xỉu được đưa vào bệnh viện, cũng không biết là do nguyên nhân gì đã kích thích cô.
Trời ơi! Tư Hải Minh quật mộ Tư Viễn Hằng lên? Rất kinh khủng rồi đó…
“Em muốn tôi đích thân bắt em lại sao? Qua đây!” Vẻ mặt lạnh lùng của Tư Hải Minh đầy nguy hiểm, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Đào Anh Thy.
Giống như dã thú đang rình bắt con mồi, không bắt được tuyệt đối không bỏ qua!
Đào Anh Thy mới không dám đi qua, run rẩy tránh sau lưng Hạ Khiết Mai.
Tư Hải Minh không còn tính nhẫn nại, thẳng thắn tiến lên bắt cô.
Đào Anh Thy thấy thế, quay người bỏ chạy!
“Á Á” Đào Anh Thy chạy không được bao xa, đã bị Tư Hải Minh tóm được: “Không! Anh cút đi!
Buông tôi ra! Tôi không liên quan gì đến anh!
Không phải người phụ nữ của anh! Cái gì cũng không phải… Ưml!”
Cơ thể bị anh thô bạo đè lên vách tường cứng rắn, Tư Hải Minh mạnh mẽ hôn cô…
“Ư! Ư Ưm!” Đào Anh Thy khóc lóc lấy chân đá anh, tay thì đẩy anh ra, nhưng không có tác dụng.
Sức lực của cô không thể chống lại sức của Tư Hải Minh được! Giống như một giọt nước mưa rơi xuống biển rộng, không vang lên nổi tiếng bọt nước.
Thậm chí càng giấy dụa, sẽ càng khiến cho Tư Hải Minh càng hôn điên cuồng hơn!
Thật sâu chiếm lấy cô!
Hạ Khiết Mai lập tức xoay người đi coi như không nhìn thấy, trái tim đập mạnh.
Đối xử với Đào Anh Thy như vậy thật sự ổn không?
Đào Anh Thy gặp phải người như Tư Hải Minh rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh đây?
Tính cách của Tư Hải Minh thực sự là không ai có thể kiềm chế lại được!
Anh ta còn đào cả mộ của Tư Viễn Hằng lên, thủ đoạn này đã khiến cho Hạ Khiết Mai lạnh hết cả sống lưng.