Chương 1128: Bất cứ ai cũng không thể thay thế em
“Nghĩ gì thế? Hửm?” Bờ môi mỏng của Tư Hải Minh ghé vào bên tai Đế Anh Thy.
Khiến Đế Anh Thy vô thức rụt cổ lại, cực kì mẫn cảm, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng lên sắc đỏ mê người.
“Không nghĩ gì hết…” Đế Anh Thy không chịu nói.
Có gì để nói đâu chứ?! Cũng đã đồng ý ở bên anh ta rồi, nghĩ nhiều như vậy chỉ khiến bản thân thêm buồn bực, không phải sao?! Nếu như không đồng ý thì lập tức xoay người rời đi.
Nhưng hai chân cô như mọc rễ, không làm được…
Tròng mắt đen của Tư Hải Minh khóa chặt từng biểu cảm vô cùng nhỏ trên khuôn mặt Đế Anh Thy, am tường đổi giọng: “Anh Thy, em chỉ là em, bất cứ ai cũng không thể thay thế em”
Lông mi Đế Anh Thy khẽ run rẩy, ý của anh là, mẹ ruột của sáu đứa trẻ cũng không thể thay thế cô, là ý như vậy sao? Cứ như, cô cũng khá quan trọng vậy…
Tầm mắt cô run rẩy ngước lên, rơi lên người sáu đứa trẻ đang nô đùa vui vẻ ở phía xa, chân chừ mở miệng: “Bọn trẻ lớn rồi, sẽ nhận ra tôi không phải là mẹ ruột của chúng…
“Tôi đảm bảo với em, sẽ không có chuyện đó” Tư Hải Minh nói.
Đế Anh Thy cảm thấy kì quái với lời khẳng định của anh.
Chỉ có một lời giải thích, Tư Hải Minh đã xóa toàn bộ thông tin của người phụ nữ đó đi rồi.
Trong trí nhớ của sáu đứa nhỏ, Để Anh Thy cô chính là mẹ ruột của bọn chúng, ai cũng không thể thay thế…
Chính vào lúc Đế Anh Thy đang xuất thần, cổ tay cô bỗng nhiên hơi lạnh.
Cô cúi đầu, nhìn thấy một chiếc vòng tay tỉnh xảo, đẹp đẽ được đeo lên cổ tay mảnh khảnh của mình, tiếp đó, một chiếc đồng hồ lại được đeo lên, chiếc đồng hồ có chút quen mắt.
Tầm mắt hơi chuyển, rơi trên chiếc đồng hồ trên cổ tay Tư Hải Minh, là kiểu tình nhân…
Vòng tay thêm đồng hồ, kết hợp với nhau lại không hề mất đi vẻ hài hòa, thậm chí còn làm tôn lên làn da trắng nỗn nơi cổ tay cô.
“Chúng thuộc về em”
Giọng nói bên tai trầm thấp, khàn khàn, bá đạo len lỏi vào từng ngóc ngách trong lòng cô.
Trái tim Đế Anh Thy đập rộn, khuôn mặt ửng đỏ: “Anh…sao anh lại tặng đồ cho tôi rồi? Tôi…tôi không nhận…”
“Bên trên có khắc tên của em” Tư Hải Minh thậm chí còn cởi ra cho cô xem.
Đế Anh Thy nhìn thấy dòng chữ phiên âm tên mình khắc trên đó, đồng hồ lẫn vòng tay đều có.
Đều có tên của cô, cô không có cách nào không nhận lấy.
Người đàn ông này là cố ý…
Bàn tay lớn thô ráp của Tư Hải Minh vuốt ve làn da mịn màng trên cánh tay cô, rục rịch khắc chế đủ loại dục vọng đang dấy lên.
“Em chỉ thuộc về tôi… Bạc môi mỏng nhẹ nhàng cắn lên tai cô.
“Ưm..” Khuôn mặt Đế Anh Thy đỏ tới tận mang tai: “Đừng như vậy, bọn trẻ sẽ nhìn thấy mất…
Tư Hải Minh nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô, máu trong người càng sôi trào, một khi đã xuất kích thì không thể thu tay, càng khắc chế thì sẽ càng trái ngược.
Làm sao có thể bình tĩnh chứ?
Anh Thy ở trong lòng anh, ngồi trên đùi anh, ngửi thấy mùi thơm trên người cô, nghĩ tới sự tốt đẹp của cô, con thú trong đều muốn kéo cũng không kéo lại được, càng lúc càng điên cuồng!
“..” Cơ thể của Đế Anh Thy đột nhiên cứng ngắc, đầu óc ong ong, kịp thời phản ứng lại muốn ngồi dậy.
“Đừng động” Tư Hải Minh ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
“Anh…anh…anh.. Đế Anh Thy lắp bắp không biết nên nói cái gì, khuôn mặt đỏ ứng tới mức cả người cô như bị nấu chín.
“Đừng lộn xôn là được rồi.” Thanh âm của Tư Hải Minh đã bị ảnh hưởng mà trở nên thô ách.
Đế Anh Thy cắn môi nhãn nhịn, khóe mắt gợn nước.
Quản gia Bào Điển đứng ở phía xa xa đương nhiên không hề phát hiện ra điều bất thường trên xích đu, chỉ mải nhìn bức tranh một nhà tám người, cảm động tới mức nước mắt tuôn rơi.
Nếu như cô Đế Anh Thy không rời đi, sau này cứ hạnh phúc vui vẻ sống bên nhau như vậy, thì tốt biết bao…
Bên này vui vẻ hòa thuận, nhưng trong căn hộ của dì Hà, ba người nhà họ Đế đang bị sự cô đơn phiền não gặm nhấm trong lòng.
Đương nhiên biết Đế Anh Thy đã ở biệt thự Minh Uyển rồi.
Lúc trước, bọn trẻ đã gửi trở về rồi.
Thiết nghĩ Tư Hải Minh bây giờ rất đắc ý cũng nên?!
“Lúc nào thì qua đó?” Đế Hạo Thiên không nhịn được mở miệng hỏi.
“Có thể cùng nhau qua đó chứ?” Đế Bắc Lâm hỏi.
“Đều đi đi” Đế Hoàng Minh nâng tay lên, liếc nhìn thời gian: “Bây giờ vẫn còn sớm.”
Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm sáng tỏ, không nói gì nữa.
Chính là trong lòng có chút gấp gáp.
Cũng không biết Bảo My sau khi nhìn thấy Anh Thy, cơ thể có chăng đã tốt hơn rất nhiều không, có thể ăn gì đó chưa?!
Tỉnh lại một lần, Đế Bắc Lâm còn đặc biệt làm đồ ngọt cho Bảo My ăn, Bảo My vẫn không ăn, tỉnh lại liền đòi mẹ, ngủ rồi cũng đòi mẹ.
Bây giờ hận không thể mong trời mau tối, ba người cùng tới biệt thự Minh Uyển.
Có được lí do danh chính ngôn thuận, bắt em gái trở về! Lúc này Tư Hải Minh nhất định sẽ tìm bậc thang cho bọn họ nhượng bộ, dẫu sao anh ta so với bọn họ càng muốn có quyền có được Anh Thy.
Lúc ăn cơm tối, sáu đứa trẻ vô cùng vui vẻ, vui tới nỗi cứ luôn vây lấy mẹ, Dường như cơ thể của Bảo My nháy mắt đã khôi phục lại hoàn toàn.
Thậm chí chơi tới hai tiếng đồng hồ cũng không thấy mệt.
Đế Anh Thy nghĩ, quả nhiên nhìn thấy mẹ mới có sức lực như vậy…
Lúc Đế Anh Thy lo lắng cho cảm xúc của sáu đứa trẻ, thì Tư Hải Minh vẫn luôn chăm sóc cô ăn uống, sợ rằng cô ăn ít đi.
“Ăn uống đàng hoàng cho ba!” Tư Hải Minh không thể không mở lời, từng cái mông nhỏ dường như đều sắp rời khỏi ghế tới nơi. “Ăn cơm xong rồi chơi tiếp”
Khuôn mặt nhỏ của Bảo Nam hếch lên: “Có phải ba chỉ hung dữ với mình con không?”
“..” Tư Hải Minh.
Đế Anh Thy liếc mắt nhìn cặp ba con này, nhìn nhau không thuận mắt? Rõ ràng hai người giống nhau nhất đó!
Xem ra ngày thường Bảo Nam bị dạy dỗ nhiều nhất, nếu không sẽ không có phản ứng theo bản năng như vậy.
Đế Anh Thy cảm thấy buồn cười, có điều cô vẫn nhịn được.
Tư Hải Minh chú ý tới biểu cảm nén cười của Đế Anh Thy, ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn cô, tựa như dã thú đã nhìn trúng con mồi, chuẩn bị ăn ngấu nghiến.
“Ba cứ nhìn chằm chằm vào mẹ!” Bảo Nam phát hiện ra vấn đề này, lập tức không vui vẻ nói ra.
Tư Hải Minh liếc mắt nhìn cậu bé một cái, mặt không đổi sắc, sao nào, có ý kiến sao?
“Không…không có…” Đế Anh Thy nhất thời đỏ mặt, phủ nhận.
Thực ra, không cần Bảo Nam phải nói ra, cô cũng tự cảm nhận thấy rồi.
Tầm mắt giống như một đồ vật thật nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô, làm thế nào cũng không đẩy ra được…
“Mẹ, có mà, con nhìn thấy mà” Bảo Vỹ nói.
“Oa! Ba đang nhìn mẹ!” Bảo Long nói.
“Con trai nhìn con gái, xấu hổ quá đi!” Bảo Hân thẹn thùng che mặt, cơ thể nhỏ nhăn lắc lắc.
“Mẹ ơi…xấu hổ…” Bảo My.
“ồ..” Khuôn mặt Bảo An cũng đỏ theo, thật giống như người bị nhìn là cậu bé.
Khóe miệng Đế Anh Thy nhếch lên nhưng lại không nói ra lời, khuôn mặt đỏ như tôm luộc, cô nâng tầm mắt, liền đụng phải ánh mắt trêu chọc của Tư Hải Minh, hận không thể tìm cái lỗ nào đó trực tiếp chui xuống!
Dưới đất không có kẽ hở, cô trực tiếp vùi mặt vào bát cơm, lùa từng miếng lớn vào miệng.
“Ăn chậm thôi, uống chút canh đi” Tư Hải Minh tự mình múc canh cho cô, rất cưng chiều.
Nội tâm Đế Anh Thy khẽ rên, anh đừng có đặt sự chú ý lên tôi nữa! Cảm giác như dạy hư bọn trẻ vậy!
Thậm chí, sáu đứa trẻ còn kích động hơn cả côi Ăn xong cơm, sáu đứa trẻ lại kéo tay mẹ ra ngoài sân cỏ chơi, đá bóng.
Đế Anh Thy cùng bọn trẻ chơi trên sân cỏ, nhẹ nhàng đá quả bóng qua, truyền đi truyền lại.
Đến chỗ Bảo Nam, quả bóng bị cậu bé một cước đẹp mắt đá đi.
Tư Hải Minh đứng ở bên cạnh nhìn chốc lát, chân dài liền rảo bước qua, chặn lại quả bóng bị đá ra xa, quanh người tỏa ra khí tức bá đạo cuốn hút.
Đá quả bóng trở về, sáu đứa nhỏ lại chạy tới đuổi theo.
Tư Hải Minh đi qua, kéo Đế Anh Thy tới trước người.