Chương 922: Gặp Tư Thái Lâm
Như thế này không phải là đang giữ cô trong tay sao?
Khu này chẳng khác nào nhà tù của cô, ra ngoài là bị giám sát, đây không phải là sợ cô bỏ trốn sao?
Làm sao cô có thể trốn được chứ?
Ngay cả tên bắt cóc dù có mọc thêm cánh cũng khó thoát được, huống gì là cô.
Trước kia cô thật sự đã quá ngây thơ rồi, cô không ngờ rằng thủ đoạn của Tư Hải Minh lại sâu như vậy, hoàn toàn không có ai có thể chạm tới đằng cấp này.
Đào Anh Thy đến trường học, còn chưa đi tới nhà trẻ thì đã bị một cậu nhóc đang chạy từ hướng ngược lại tới va vào bắp chân.
Cậu nhóc kia ngã lăn trên đất, lộn hai ba vòng mới ngừng lại, nước mắt nước mũi dầm dề. “Tư Thái Lâm?” Đào Anh Thy nhìn chăm chú thằng bé, cô hơi bất ngờ.
Cô lại gần ôm lấy thằng bé.
Tư Thái Lâm mở to mắt nhìn cô, sau đó lại càng gào khóc lớn hơn rồi nhào vào ngực Đào Anh Thy. “Chị ơi, hu hu, chị ơi!”
Đào Anh Thy không hiểu chuyện gì xảy ra, không phải bây giờ vẫn chưa đến giờ đi học sao? Sao lại để một mình Tư Thái Lâm chạy đến đây?
Cô ngẩng đầu lên, thấy xa xa có mấy người chạy lại, không chỉ có cô giáo mà còn có cả sáu bé con của cô.
Sáu bé con thấy ma mi thì sáng bừng mắt lên, giơ bàn tay nhỏ bé lên rồi chạy ùa qua, mấy nhóc bánh bao nhỏ chen lấn chạy tới. “Mẹ!” “Mẹ!” “Mẹ!” “Mẹ!” “Mẹ!” “Mẹ!”
Bọn trẻ không để ý đến trong ngực cô còn có Tư Thái Lâm mà cùng nhau chạy ùa tới.
Đào Anh Thy ngồi bệt xuống đất, sáu bé con trước ngực vẫn tung tăng vui vẻ không thôi. “Chờ mẹ chút, chờ mẹ chút!”
Đào Anh Thy thầm nghĩ trong đầu, Tư Thái Lâm vẫn đang rất buồn bã. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra nên hỏi sáu bé con: “Tư Thái Lâm làm sao vậy? Các con có biết không?”
“Mẹ, con biết! Tư Thái Lâm nhớ ba!” Bảo Vỹ nhanh miệng đáp.
“Ba của cậu ấy rất đáng ghét!” Bảo Nam không vui tiếp lời.
“Mẹ, con làm thêm giờ cùng với mẹ được không?” Bảo Hân hỏi.
“Mẹ phải làm thêm giờ, ngày nào cũng phải làm thêm giờ.” Bảo Long đáp lại.
“Hức hức hức, làm thêm giờ..” Bảo My cũng góp
“Mẹ, không làm…” Bảo An mặt đầy oan ức. lời.
Đào Anh Thy ngây ngốc nhìn sáu bé con đang ghét cay ghét đắng việc làm thêm giờ, mà thật ra cô đâu có làm thêm giờ chứ.
Ít nhất là gần đây cũng không phải làm.
Còn bọn trẻ nói “ba” của Tư Thái Lâm chắc là nói đến Tư Lệnh Sơn.
Xảy ra chuyện như vậy, Tư Lệnh Sơn liệu có xuất hiện không?
Tư Thái Lâm là đứa trẻ vô tội, thằng bé không hiểu chuyện gì cả.
Cho dù có người nói với nó, Tư Triều Vũ mới thực sự là ba ruột của nó thì có lẽ cũng vô ích.
Mà người đã gây ra cục diện phức tạp như vậy lại chính là Đào Anh Thy.
Nếu như cô không tiết lộ chuyện đó ra, Tư Thái Lâm sẽ không biến thành như thế này.
Có điều cô cũng vô tội mà, không phải dì Hà cũng vô tội sao, Tư Viễn Hằng cũng vô tội sao?
Đầu sỏ phải là Liêu Ninh mới đúng, còn hại chính con trai của mình.
Ánh mắt của Đào Anh Thy sáng lên, cô nhìn thấy một bóng người đang rời đi từ phía lùm cây xa xa đằng kia, khiến cô sửng sốt trong chốc lát.
Kia là… “Chị ơi, em đã đi tìm rồi, ba không thích em nữa sao? Tư Thái Lâm… Tư Thái Lâm là đứa trẻ hư sao?” Tư Thái Lâm ở bên cạnh vừa khóc thút thít vừa hỏi.
Đào Anh Thy vẫn chưa đáp lời thì Bảo Nam đã chạy lại kéo tay thằng bé: “Tư Thái Lâm không phải đứa trẻ hư, Tư Thái Lâm là đứa trẻ ngoan!”
Tư Thái Lâm mở to đôi mắt vẫn đang đẫm lệ, nhìn Bảo Nam chăm chút.
Đào Anh Thy lại nói: “Đúng vậy, Tư Thái Lâm là đứa bé ngoan, chị rất thích Tư Thái Lâm. Chắc chắn là ba đang rất bận bên mới không đến thăm Tư Thái Lâm, đợi hết bận ba sẽ xuất hiện ngay thôi.”
“Đúng rồi, mẹ tôi cũng rất là bận đó!” Bảo Vỹ nói.
Đào Anh Thy thấy thật chột dạ: “Được rồi, quay về trường với cô giáo đi, lát nữa mẹ sẽ tới thăm các con.”
Nói xong, cô đứng lên đi qua một con đường khác.