Chương 738
Đào Anh Thy đổ mồ hôi vội vàng an ủi Bảo Nam, bỗng nghe được Tư Hải Minh ra lệnh: “Người ở ngoài đi vào.”
Sau đó vệ sĩ đi vào, dáng người cao lớn đứng đó. Tư Hải Minh nói tiếp: “Đưa thằng bé ra ngoài để nó khỏi phải khóc.” ”
Bảo Nam bị hù đến ngừng khóc, mắt to chớp chớp.
Đào Anh Thy vội vàng ôm cậu nhóc: “Anh làm gì vậy? Bảo Nam chỉ là… không nên mắng vậy thôi? Đã trễ như vậy thì nên đi ngủ chứ, đúng không?”
Bảo Nam cúi đầu, thân hình mũm mĩm kéo kéo ôm cô: “Ngủ, lâu rồi, không với mẹ, ngủ…”
Cả người Đào Anh Thy chấn động, nơi mềm nhất trong đáy lòng nhất thời bị đánh trúng.
Bảo Nam vì chờ cô nên mới chưa đi ngủ sao…
Càng áy náy hơn, thời gian cô ở bên bọn nhóc quá ít, còn không bằng thời gian cô ở bên Tư Hải Minh nữa…
Bảo Nam lặng lẽ đi đến trước mặt Bảo Hân cúi đầu nói: “Xin lỗi…”
Bảo Hân bước lên kéo tay cậu nhóc: “Không sao, chúng ta có thể lên giường chơi với mẹ.”
Bảo Nam mong chờ ngẩng đầu lên, lại nhìn Tư Hải Minh, có vẻ rất ngây thơ đáng yêu. “Đúng vậy, chúng ta lên giường chơi.”
Đào Anh Thy vội vàng nói, không muốn làm bọn nhỏ tổn thương, bọn nhỏ hiểu chuyện như vậy khiến cô rất khó chịu.
Nói xong thì sáu đứa nhóc lập tức mỉm cười. “Tốt quá rồi.” Bảo Long hoan hô. “Ừ.” Bảo My gật đầu.
Vệ sĩ đi ra ngoài, Bảo Nam không bị bắt ra ngoài, bầu không khí trong nhà lại trở nên ấm áp.
Tư Hải Minh đứng dậy: “Đi tắm.”
“Bảo Nam tắm trước.” Bảo Hân nói.
“Bảo Hân tắm trước.” Bảo Nam không vui, tay phải cầm súng lục đồ chơi nhỏ.
“Con không.”
“Con cũng không.”
“Con trai tắm trước.”
“Con gái tắm trước.”
Buổi tối tám người nằm trên giường lớn. Lúc Đào Anh Thy và Tư Hải Minh ngủ rồi mà sáu đứa nhóc vẫn chưa ngủ, lăn tới lăn lui như là mấy chú sâu nhỏ.
Tâm trạng rất tốt.
Điều quan trọng là tinh thần Tư Hải Minh cũng không tệ, có lẽ vì gần đây ngủ nhiều cộng thêm cô cũng không muốn làm cho mấy nhóc con thất vọng nên mọi người đều ngồi trên giường chơi, chưa ngủ ngay.
Chơi đến tận mười giờ mới ngủ. Đối với những đứa nhóc thường bị bắt đi ngủ vào tám giờ đã là khá trễ.
Cuối cùng cũng yên tĩnh lại, có đưa nhóc dán vào Tư Hải Minh ngủ, có đứa thì dán vào Đào Anh Thy ngủ, có nhóc con thì ngủ ở giữa.
Dù là ngủ hay tỉnh thì vẫn đáng yêu như vậy.
Có thể thấy Đào Anh Thy rất hài lòng, lúc ngủ còn nắm lấy tay mập của Bảo An.
Nhắm mắt lại, không nhìn Tư Hải Minh.
Thật ra là trong lòng cô vẫn luôn đề phòng. Trước đây Tư Hải Minh đều nhân lúc sáu đứa nhóc ngủ rồi thì dời đến chỗ khác, sau đó ôm lấy cô.
Nếu như bây giờ còn làm như vậy thì chắc chắn cô sẽ phản kháng.
Cũng may là trước khi cô ngủ thì Tư Hải Minh không làm gì cả.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Đào Anh Thy mơ mơ màng màng cảm nhận được bị người khác ôm, khi nhận ra thì cô đã ở trong lòng Tư Hải Minh.
Đầu tiên là cô hơi bối rối, cơ thể lập tức lùi lại, bởi vì phản ứng quá mạnh nên chẳng biết ai ở sau lưng đã lăn xuống.
Đào Anh Thy nhìn lại, thấy Bảo Long ở bên cạnh vẫn ngủ say, bên kia Bảo Nam vẫn đang ngủ say quơ tay chân lung tung.
Bảo Hân ngủ giữa cô và Tư Hải Minh không biết từ lúc nào đã nằm xuống cuối giường.
Thủ đoạn này quá quen thuộc, cô cũng không tin là bọn họ có thể tự bò sang.
Vì Đào Anh Thy gây ra tiếng ồn nên Tư Hải Minh tỉnh lại, giọng nói lười biếng khàn khàn: “Hửm?”