Chương 392: Nếu như không có đứa trẻ thì anh chỉ là một cái rắm.
Sau đó cô lại một lân nữa gõ tin nhắn: “Tư Hải Minh, nếu như không có đứa trẻ thì anh chỉ là một cái rắm mà thôi” Đến “cái rắm” xong lại xóa đi.
Lại truyền vào tiếp: “Tư Hải Minh, anh đừng có mà dồn ép tôi, nếu không thì chuyện gì tôi cũng có thể làm được đấy” Lại tiếp tục xóa Cảm giác như là mình có nói gì thì cũng là hành động theo cảm tính, không hề có tác dụng gì cả.
Cô phiên não ném điện thoại di động đi, đứng dậy, chuẩn bị đi tới đi lui trong phòng thu.
Vừa đi ra khỏi phòng làm việc, cô liên thấy Đinh Hoàng Yến trở về, cùng lúc đó cô như sực nhớ ra: “Đinh Hoàng Yến, tôi nghe nói là ông nội cô mất rồi sao? Cô xem này, tôi bận rộn quá, đến nỗi mà quên mất cả an ủi cô. Người chết không thể sống lại, cô cũng đừng đau buôn quá. Nếu như ông nội cô biết cậu thương xót cho cái chết của ông ấy như vậy thì ở dưới suối vàng, nhất định ông ấy cũng rất vui mừng.”
Sắc mặt Đinh Hoàng Yến lúc đỏ lúc trắng, cố gượng cười: “Cảm ơn cô chủ.” “Không có gì, hay là tôi cho cô nghỉ mấy ngày nhé?” Đào Anh Thy nói.
“Không cần đâu. Đã… An táng xong rồi” “Cho dù là an táng xong xuôi rôi nhưng mất đi người thân yêu, hẳn là trong lòng cô cũng rất khó chịu. Cô thật sự không cần nghỉ ngơi sao?”
“Không cần đâu ạ. Cảm ơn cô chủ Thy đã quan tâm” “Tôi còn tính là sẽ tìm người thay thế vị trí của cô, để cô chữa lành vết thương lòng trước đã. Nếu như không cần thì vậy coi như xong nhé.” Sau khi Đào Anh Thy xoay người, nụ cười trên mặt cũng vụt tắt.
Buổi tối hôm đó, Đinh Hoàng Yến liên ngoan ngoãn làm thêm giờ.
Bên này, lúc Đào Anh Thy đang sứt đầu mẻ chán vì công việc của Tư Hải Minh thì ở bên kia, Tư Hải Minh đang ép Đào Hải Trạch phải rút hết những nguồn vốn có liên quan đến Liêu Ninh.
“Lúc nào mới rảnh ra thời gian để ăn một bữa cơm đây?” Đào Hải Trạch hỏi. “Cũng không cần thiết phải ăn cơm chứ? Tôi với ông cũng không có gì để có thể ăn một bữa ngon miệng với nhau.” Liêu Ninh nói.
“Tôi sẽ rút vốn đầu tư” Đào Hải Trạch nói.
“Rút vốn ư? Vì sao?” Liêu Ninh hỏi.
“Tư Hải Minh.” Liêu Ninh nghe xong hơi sững sờ, ngay sau đó liền giễu cợt cười lớn, cười giống như là một người bị thần kinh có vấn đề: “Tôi còn tưởng rằng, không có gì là không thể với ông mà? Cho nên, ông muốn tìm đến sự giúp đỡ của tôi sao? Đầu tiên, tôi nói với ông này, điều đó là hoàn toàn không có khả năng đâu vì tôi không giúp được gì cả”
Liêu Ninh vừa nghĩ tới chuyện mình bị Đào Anh Thy cướp mất mười lăm nghìn tỷ đồng, trong lòng liền hừng hực lửa hận. Mười lăm nghìn tỷ đồng đấy.
“Bà giúp được. Ví dụ như là điểm yếu của Đào Anh Thy, dĩ nhiên là bà sẽ hiểu nó hơn tôi” Đào Hải Trạch nói: “Sáu đứa bé cũng được, không thể động vào”
Liêu Ninh nghe Đào Hải Trạch nói, đây có thể coi là kế Đào Anh Thy không? Như vậy thì sẽ có người thay bà ta làm việc ác, bà ta không cần phải ra tay. Cơ hội tốt như vậy, tại sao bà ta lại không biết nắm bắt chứ? “Điểm yếu… Ông có thể thử tìm đến Nguyễn Ngọc Hà”
Liêu Ninh đã không vừa mắt Nguyễn Ngọc Hà từ rất lâu rồi: “Không phải là năm đó, ông luôn muốn lấy được bà ta hay sao?” Lúc bà ta và Đào Hải Trạch còn sống chung cùng nhau, tính tình của Liêu Ninh như thế nào, bà ta đã sớm biết rõ như lòng bàn tay hết rồi.
“Nguyễn Ngọc Hà rất quan trọng đối với Đào Anh Thy. Từ tay bà ta, ông có thể lấy được rất nhiều thứ ông muốn mà người khác cũng không thể nào nghĩ ra được” Đào Hải Trạch cười một tràng trong điện thoại: “Thế mà tôi lại quên mất một người như vậy. Xem ra, bà ta vẫn rất có ích” Liêu Ninh cúp điện thoại, trong mắt hiện tia ác độc.
Tính cách của Đào Hải Trạch ra sao, bà ta vô cùng rõ. Tính cách của Nguyễn Ngọc Hà như thế nào, bà ta cũng nắm trong lòng bàn tay. Nếu thật sự xảy ra chuyện này, nhất định là Đào Anh Thy sẽ rất đau lòng đấy chứ? Đào Anh Thy ghi âm tiết mục trong phòng ghi âm đến tận mười giờ đêm.
Cầm điện thoại lên, trên đó đang phát một đoạn video, là video sáu bé con đang chơi đùa trên sân cỏ.
Dáng vẻ lanh lợi, dễ thương của sáu đứa trẻ khiến cho sự mệt mỏi của Đào Anh Thy hoàn toàn tan biến.
Cơ thể nhỏ nhắn của sáu đứa trẻ lăn qua lăn lại trên bãi cỏ, giống như là sáu quả cầu thịt bé xinh vậy.
Khóe miệng Đào Anh Thy bất giác cong lên.
Cô chỉ có thể gọi điện thoại cho sáu bé con, xem video nhưng lại không thể nào gặp mặt nhau được.
Tin nhắn thứ hai vẫn là tin nhắn của dì Hà gửi tới lúc hơn chín giờ.
Bà ấy nói, buổi tối, Tư Hải Minh về nhà ăn cơm, chín giờ lại ra ngoài…
Đào Anh Thy ra khỏi đài truyền hình, đi trạm xe lửa. Ánh đèn sáng loáng của xe lửa khiến cho cô hơi bị hoa mắt.