Lệ Nam Hành sửng sốt vì lời nói của Phong Lăng: “Bị liên lụy đến chuyện này? Phong Lăng, lẽ ra ngay từ đầu đến giờ tôi nên bày tỏ rõ ràng rằng những gì tôi làm đều là tình nguyện.”
“Anh tình nguyện không có nghĩa tôi cũng như vậy. Lão đại, mấy ngày qua thật sự rất cảm ơn anh. Tôi tiếp nhận nhiệm vụ ở Campuchia.” Phong Lăng bình tĩnh: “Bọn họ muốn khi nào thì tôi lên đường? Tôi lập tức về căn cứ thu dọn đồ đạc để chuẩn bị.”
Thấy cô lại bắt đầu trở nên ương ngạnh, ánh mắt của Lệ Nam Hành lạnh lùng hơn: “Cậu xác định sẽ đi?”
“Tôi chắc chắn.”
“Xác suất có thể sống sót trở về là rất nhỏ.”
“Không sao! Từ bé, tôi đã lớn lên ở trong rừng, bất kể là loài rắn, sâu bọ hay chim chóc hoặc các loại thú trêи cạn nào tôi cũng đều hiểu biết rất rõ. Nếu như người khác chỉ có 20% cơ hội sống sót thì nhất định xác suất sống sót của tôi phải nhiều hơn 20%.”
Lệ Nam Hành nhìn ánh mắt kiên định của cô, sau một hồi im lặng, anh lạnh nhạt nói: “Cấp trêи cho phép căn cứ phái thêm một người đi cùng với cậu, giới hạn một người mà thôi, cậu muốn gọi ai đi cùng?”
“Không cần đâu, tôi sẽ tự đi. Vốn dĩ đây là nhiệm vụ kiêm hình phạt dành cho tôi, tôi không thể kéo người khác theo được.”
Nhìn ánh mắt thể hiện rõ dù sống hay chết thì cô vẫn nhất quyết một mình gánh lấy mọi chuyện của Phong Lăng, Lệ Nam Hành không nói gì thêm, chỉ nhìn cô.
Phong Lăng cũng nhìn anh, trong ánh mắt không hề có một chút sợ hãi nào, thản nhiên đến mức dường như thứ mà cô sắp đối mặt không phải là Thung Lũng Rắn đáng sợ nổi tiếng nhất thế giới mà chỉ là một nơi vô cùng bình thường.
Cô biết rằng, chỉ cần cô nói thêm một chữ với Lệ Nam Hành, kế cả đó không phải lời cầu xin giúp đỡ, hay chỉ là một câu mình không muốn đi thì nhất định anh sẽ có cách để cho cô ở lại, giúp cho cô quay trở về căn cứ, để cô có thể tiếp tục chuỗi ngày bình an của bản thân ở đó.
Nhưng cô không thể làm như vậy.
Hàng ngàn cặp mắt trong căn cứ đang nhìn vào cô, còn cả bên quân đội và Liên Hiệp Quốc cùng với mấy ông lớn nhà họ Lệ cũng đang nhắm về phía cô.
Lệ lão đại đã làm quá nhiều chuyện vì cô rồi, nếu như lúc này cô còn tiếp tục để cho anh giúp mình thêm nữa thì cuối cùng anh sẽ bị cô làm liên lụy hoàn toàn, không chỉ có danh tiếng của anh bị ảnh hưởng bởi những tin đồn thất thiệt mà nhà họ Lệ nhất định cũng sẽ tạo thêm áp lực cho anh.
Anh luôn giữ thế cân bằng với mấy ông cụ nhà họ Lệ, nếu như vì cô mà anh bị chèn ép hoặc là phải đàm phán các loại điều kiện, vậy thì đó mới thật sự là cô đã rước họa vào thân.
Người do chính tay cô giết thì chính cô tự chịu phạt, cô không cảm thấy có bất kỳ điều gì không đúng cả, không có ai sai hết.
Căn cứ XI.
Ngay tối hôm ấy, Phong Lăng trở về căn cứ trong đêm, cô không chào hỏi bất kỳ ai, cũng không tìm bất kỳ người nào nói chuyện dù chỉ một câu. Cô thu xếp đống đồ đạc của mình cùng mấy bộ đồ chiến đấu và áo chống đạn lại rồi kéo chiếc vali rời đi, không làm phiền đến bất cứ ai.
Xe của Lệ Nam Hành đỗ ở bên ngoài, Phong Lăng nhìn thấy anh đã quay về căn cứ nhưng không chịu đi nghỉ ngơi, vậy nên cô đứng ở bên ngoài xe, nhìn anh rồi nói:
“Lão đại, tự tôi đi ra sân bay được rồi, anh không cần tiễn tôi đâu.”
Lệ Nam Hành tùy tiện gác tay lên cửa xe, anh chỉ nhìn cô một cái rồi thu ánh mắt lại, lạnh lùng nói: “Ừm, chú ý an toàn, đi đường bình an.”
Từ sau khi cô quyết định đi Campuchia, Lệ Nam Hành chẳng nói lấy một lời nào tỏ ý níu giữ.
Rất rõ ràng là anh vô cùng hiểu tính cách của Phong Lăng, một khi đã quyết định chuyện gì thì dù có nói thế nào đi chăng nữa cô cũng sẽ không thay đổi.
Phong Lăng “ừm”, sau đó đi đến chỗ đỗ xe khác ở trong căn cứ, lái chiếc xe chạy đường dài rời khỏi.
Trêи bầu trời căn cứ XI, trăng sáng, sao thưa, một chiếc xe đỗ nguyên tại chỗ, chiếc còn lại lao nhanh ra ngoài.
Bốn ngày sau.
Thành phố Xiêm Riệp, Campuchia.
[Đọc truyện hay online mỗi ngày nhé]
Đây là ngày thứ ba Phong Lăng đến Carnpuchia. Mặc dù trước khi đi cô được bên quân đội Mỹ đưa cho tấm bản đồ địa hình và bản đồ khu vực lân cận Thung Lũng Rắn nhưng những tấm bản đồ này đã là của nhiều năm về trước, rất nhiều địa điểm đánh dấu cũng không còn rõ nữa. Phong Lăng mất ba ngày để làm quen với địa hình khu vực. Lúc ở trêи máy bay, cô cũng tranh thủ học vội vài câu giao tiếp đơn giản của người Campuchia bằng điện thoại, sau đấy cô vừa dùng điện thoại đế phiên dịch, vừa áp dụng những gì mà bản thân học được để đi theo những người dân sinh sống quanh đấy tìm hiếu tình hình ở đây.