Tuy đám người Dali và Abu đã chuẩn bị từ trước, chúng đứng ở dưới nã đạn pháo lên trêи rất đều đặn nhưng nếu lúc này căn cứ XI đã dám xông đến thì tất nhiên họ đã lên kế hoạch cho đường bay ổn thỏa cả rồi. Mọi người tránh được công kϊƈɦ và đáp xuống rất suôn sẻ, tất cả thành viên cầm súng xuống trực thăng, bắt đầu một trận chiến ác liệt ở trong cánh rừng này.
Phong Lăng chiến đấu được một lúc ở phía trước thì bỗng được Tam Bàn kéo sang bên cạnh, anh ta dùng ánh mắt nhắc nhở cô: “Mau nghĩ cách tìm cô Mặc và anh Mặc đi, nơi này đã có bọn tôi rồi.”
Chắc chắn anh Mặc sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng họ lại sợ cô Mặc sẽ gặp tai nạn.
Phong Lăng gật đầu, cô không tham gia vào cuộc hỗn chiến này nữa mà nhanh chóng chạy ra phía sau lên trực thăng, bắt đầu tìm kiếm xung quanh cùng với hai viên cảnh sát nước Mỹ.
Tìm một lúc lâu, cô lại nhớ trước đây anh Mặc từng hẹn sẵn vị trí tín hiệu với căn cứ XI, ở mọi nơi mọi lúc, vị trí tụ họp sẽ luôn ở phía Tây, nhưng không biết cô Mặc đã gặp được chồng mình chưa, nghĩ vậy cô vội vàng bảo viên cảnh sát Mỹ lái trực thăng bay về phía Tây.
Quả nhiên, khi bay đến vùng an toàn hơn giữa trận địa chôn bom ở phía Tây khu rừng này, cô thấp thoáng thấy được bóng Quý Noãn đang đứng núp sau một cái cây.
“Dừng, đáp xuống ở đây!” Phong Lăng quát một tiếng.
Đến khi trực thăng đáp đất thành công, phía cảnh sát sợ sẽ xảy ra bất trắc nên nhảy xuống trực thăng trước, Phong Lăng cũng nhanh chóng theo sau, mọi người cùng chạy thẳng về phía Quý Noãn đang đứng.
“Cô Mặc!”
Nghe thấy Quý Noãn đang giải thích thân phận của mình cho hai viên cảnh sát Mỹ kia, Phong Lăng dứt khoát chạy đến chứng minh cô ấy là người của mình.
Lúc này hai viên cảnh sát kia mới ngậm miệng lại, cũng không nói chuyện với Quý Noãn bằng giọng điệu xét hỏi nữa.
Phong Lăng bước nhanh về phía trước nắm lấy tay Quý Noãn: “Cô thế nào rồi? Xin lỗi, chúng tôi đến muộn! Chúng tôi phải chờ nhóm trực thăng cứu viện này đến mới xuất phát được, dù sao chỗ này có quá nhiều mai phục, nếu không chuẩn bị chu toàn thì có nguy cơ cao sẽ thất bại, nhưng cũng vì thế mà chậm mất hai ngày, cực cho cô rồi…”
Phong Lăng vẫn chưa nói hết nhưng lại thấy khuôn mặt tái nhợt cùng khóe miệng rỉ máu của Quý Noãn, vừa thấy là biết ngay cô ấy chắc chắn đã trải qua một khoảng thời gian vô cùng đáng sợ. Phong Lăng cúi đầu xuống, khi nhìn thấy mu bàn tay của Quý Noãn thì lòng cô run lên, sao tay cô ấy lại bị thương đến mức này? Đây là vết bỏng sao?
Không kịp hỏi nhiều, Phong Lăng dứt khoát kéo Quý Noãn lên trực thăng trước, sau khi vào trong, đảm bảo xung quanh an toàn rồi mới hỏi: “Sao tay cô lại bị thương nặng thế này? Trêи trực thăng có hòm thuốc sơ cứu, để tôi xử lý qua giúp cô trước đã!”
“Tôi không sao.” Quý Noãn được dẫn vào trong trực thăng, lúc này trái tim đang căng thẳng của cô mới có thể thoải mái hơn một chút, nhưng cũng không phải là hoàn toàn thả lỏng. Cô đảo mắt ra phía ngoài cabin, nơi cô nhìn là hướng Mặc Cảnh Thâm vừa rời khỏi ban nãy: “Mặc Cảnh Thâm ở đâu?”
Vừa nãy trước khi Phong Lăng bay tới đây, trêи cả chặng đường cô vẫn luôn quan sát tình hình ở dưới mặt đất, đúng là cô có thấy bóng anh Mặc bình yên vô sự lướt ngang qua, đồng thời cũng đã tụ họp lại với đoàn người ở phía trước.
“Anh Mặc bây giờ đã tụ họp với bên phía lão đại rồi, cô yên tâm đi. Trực thăng của họ ở phía trước, tình hình ở đó cũng đã được khống chế. Các khu chôn mìn trong cánh rừng này rất có thể sẽ bị đám kia kϊƈɦ nổ, cô đang mang thai không thể ngửi khói thuốc súng quá nhiều được, như thế sẽ làm hại đến đứa bé trong bụng, cô đi theo tôi trước đã.”
Mặc dù không nỡ rời xa Mặc Cảnh Thâm nhưng có lẽ Quý Noãn cũng bận tâm đến đứa con chưa sinh, cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi yên trong trực thăng không nhúc nhích gì nữa.
Tình hình hiện tại của Quý Noãn không đến mức là bị thương khắp người nhưng chắc chắn cũng không hề tốt đẹp gì. Tuy rất muốn hỏi Quý Noãn đã gặp phải chuyện gì trong những ngày qua, nhưng xem ra hiện tại cô đang rất mệt mỏi, không phải là lúc để lắm lời nên Phong Lăng không hỏi quá nhiều, nói chung thấy cô an toàn là được rồi.
Nhưng Quý Noãn ngồi trêи chiếc trực thăng này lại thấy hơi khó chịu vì tốc độ lên xuống của nó rất nhanh, tình trạng nôn nghén lại càng trầm trọng hơn, cô phải chạy thẳng vào trong nhà vệ sinh trêи cabin ói mửa một lúc lâu.
Cuối cùng Quý Noãn mệt lả được Phong Lăng đỡ ra ngoài ngồi lại trong cabin, Phong Lăng cầm lấy một chiếc đệm điện lót ra sau lưng cô: “Còn chịu được nữa không? Chiếc trực thăng này là được cử tới để dành riêng cho cô, bây giờ lập tức đưa cô ra ngoài trước, sau đó hạ cánh xuống đất là sẽ thoải mái hơn nhiều, cô cố gắng chịu đựng một chút nhé.”
“Không sao, chỉ là nôn nghén thôi, không phải bệnh gì đâu.” Quý Noãn uể oải: “Cũng không cần phải mất công đưa tôi ra trước đâu, tôi chờ họ cùng với cô.”
Phong Lăng chỉ nhìn cô ấy mà không nói gì, cô xử lý vết thương cho Quý Noãn một lát, mặc dù biết cô ấy rất mệt, nhưng vết bỏng trêи tay lại nặng đến mức đáng sợ, rốt cuộc không chịu được vẫn phải hỏi: “Đây là bị bỏng đúng không? Sao lại nặng đến thế này?”
“Do tôi cố ý đấy, bọn chúng bảo tôi đưa cơm cho anh ấy rồi bày ra một kết cục chết chóc, dù anh ấy có ăn hay không thì đều gặp kết quả xấu nhất. Vì muốn giúp anh ấy không phải lựa chọn nên tôi đã tự hất hết cả cái nồi chứa nước sôi lên tay mình.”
Phong Lăng đang bôi thuốc giúp Quý Noãn bỗng khựng lại, cô đau lòng khẽ nhíu mày lại. Phong Lăng ở trong căn cứ lâu, xung quanh cô đa số toàn là đàn ông, sau đó lại ra ngoài sinh sống vài năm, đa số các cô gái cô từng tiếp xúc qua đều rất bình thường chứ không hề có khả năng tự vệ gì quá tốt, nếu phải hình dung thì gần như là trói gà không chặt.
Nhưng từ trước đến nay cô chưa từng thấy Quý Noãn như thế này, rõ ràng cô ấy không có bản lĩnh gì, chỉ là một cô gái hết sức bình thường lại còn đang mang thai, thế nhưng từ sâu tận trong xương tủy của cô ấy lại ẩn chứa sự ngóng trông về cuộc sống và niềm tin đối với cuộc đời, như một thứ ánh sáng vừa kiên cường vừa sáng chói.
“Có lẽ cô để anh Mặc chọn lựa thì anh ấy nhất định sẽ có cách để không liên lụy đến cô, hơn nữa cũng có thể tự bảo vệ chính mình.” Phong Lăng nói.
Quý Noãn yên lặng trong chốc lát: “Đúng thế thật, nếu giao lại vấn đề khó khăn này cho anh ấy có lẽ anh ấy vẫn có thể giải quyết gọn ghẽ được, nhưng lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy, vì vậy mới dùng cái cách ngu xuẩn này…”
“Đây không phải là cách ngu xuẩn, có lẽ đây là tình cảm đã đạt đến một mức độ chân thành nhất định, có thể tình nguyện để bản thân chịu đầy rẫy những vết thương, nhưng tuyệt không muốn để đối phương chịu một chút rắc rối nào, cô Mặc, tôi thấy cô đã làm rất tốt rồi.”
Lúc Phong Lăng nói những lời này là đã quấn kỹ băng gạc trêи tay Quý Noãn xong xuôi, trong đầu chợt nhớ lại cảnh tượng trong rừng rậm Boston trước kia, Lệ Nam Hành đã bị thương nặng đến mức đứng còn không vững, thậm chí hít thở cũng hơi được hơi mất. Nhưng ngay lúc cô suýt bỏ mạng dưới tay đám người kia, anh lại giống như một vị thần giơ súng lên bắn chết chúng từ phía sau, giải quyết rắc rối giúp cô. Anh cùng cơ thể đầy thương tích đứng ở đấy, tuyệt đối không để cô chịu đựng thêm bất kì một vết thương nào nữa.
Phong Lăng đã từng nghĩ mãi không hiểu nổi, tại sao Lệ Nam Hành có thể đứng dậy được trong tình trạng cơ thể như vậy chứ?
Lúc này, cô bỗng buột miệng nói ra một câu như thế, lúc cô thắt nút băng gạc trêи mu bàn tay Quý Noãn cũng thắt rất chặt.
Như thể có một đáp án nào đó đã vô cùng rõ ràng trong đầu cô.
Tình cảm của Lệ Nam Hành đối với cô không chỉ dừng lại ở chữ thích?
Mà thậm chí… là yêu?
Nghĩ tới chữ này, trái tỉm Phong Lăng bỗng đập thình thịch.