Sáng ngày hôm sau.
Phong Lăng không biết mình đã ngủ bao lâu, nói chung tối qua lúc mới đầu cô không tài nào ngủ được, về sau lại mơ mơ màng màng ngủ mất, mơ thấy rất nhiều giấc mơ.
Rất lâu rồi cô không mơ nhiều như vậy.
Đến khi trời sáng, khó khăn lắm Phong Lăng mới ngủ yên giấc được một lúc.
Trong không khí phảng phất có mùi thức ăn, rất nhạt, lại có mùi hương khá kỳ lạ, phải nói là kỳ quái, thật sự rất kỳ quái. Vì những mùi hương này nên Phong Lăng không thể không mở mắt, thấy trời đã sáng, cô lại nhìn về phía trước cánh cửa nhà bếp theo hướng mùi hương bay đến. Ở góc độ này trêи sofa, cô chỉ có thể nhìn thấy một góc của bóng lưng người đàn ông lộ ra.
Phong Lăng nghi hoặc nhìn về hướng đó, đứng dậy đi qua, đến trước cửa bếp, cô nhìn thấy người nào đó vừa bị người ta đập một gậy đến mức bị thương vào tối qua đang đứng trong bếp đập hai quả trứng vào trong bát, sau đó anh dùng đũa đánh trứng bằng một động tác vô cùng trúc trắc.
Đến lúc lại nhìn thấy người đàn ông mở nồi cơm điện ở bên cạnh ra, Phong Lăng mới nhìn thấy bên trong đang nấu cháo, nhưng hình như đổ hơi ít nước nên cháo rất đặc, như thể nấu cơm không cẩn thận đổ quá nhiều nước vậy.
Khi thấy anh đổ trứng vào chảo, Phong Lăng không thể nhìn nổi nữa, đi qua: “Anh làm gì đấy?”
Người đàn ông vừa dùng đũa đánh hỗn hợp trứng trông không ra cái dạng gì ở trong nồi, vừa ngoảnh sang nhìn cô: “Sao em không ngủ thêm một lúc nữa đi?”
Phong Lăng nhìn hỗn hợp trứng thảm thương ở trong nồi: “Ngửi thấy mùi hơi lạ nên tôi dậy xem sao.”
Mùi lạ?”
Phong Lăng lại nhìn thứ ở trong nồi: “Trong này, ngoài dầu ăn thì còn thứ gì nữa?”
“Anh cho thêm ít mật ong, không phải con gái đều thích ăn đồ ngọt à? Anh tự sáng tạo ra món cháo trứng gà mật ong này đấy.”
Phong Lăng: “…”
Ngày trước cô đã biết cậu chủ Lệ gì cũng giỏi nhưng riêng chuyện nấu nướng thì anh thật sự không làm được. Lúc sống ở căn hộ của anh, cô đã từng ăn món ăn do chính tay anh nấu mấy lần, nói sao nhỉ, chín thì có chín, ăn vào cũng không bị đau bụng nhưng mùi vị thì vô cùng đáng sợ, đáng sợ đến mức ngoài người lớn lên trong hang sói từ nhỏ như cô ra, chắc người khác khó mà nuốt nổi.
Nhưng không ngờ đã hai năm trôi qua mà tay nghề của anh không khá lên được chút nào cả.
“Anh muốn nấu đồ ăn sáng à?” Phong Lăng hỏi.
Lệ Nam Hành dùng ánh mắt “không lẽ trông anh giống như đang nấu đồ ăn tối?” để nhìn Phong Lăng.
Phong Lăng mím môi, đột nhiên cô giơ tay đón lấy chiếc chảo rán trong tay Lệ Nam Hành: “Tránh ra, đừng vướng tay tôi”
Thấy Phong Lăng muốn bộc lộ tài năng vào bếp, Lệ Nam Hành vô cùng tự giác tránh ra.
Sau khi đứng sang một bên, Lệ Nam Hành thấy Phong Lăng thuần thục đổ chỗ trứng không thể ăn được nữa ra khỏi chảo, sau đó cọ rửa rồi đặt lại lên bếp, đổ dầu, đập hai quả trứng vào. Một hai phút sau, cô đã bỏ hai quả trứng rán hoàn hảo ra.
Thấy hai quả trứng rán vàng óng, Lệ Nam Hành lại nhìn tay của Phong Lăng, sau đó lại thấy cô thuần thục đổ thêm nước vào cơm ở trong nồi cơm điện.
“Trước kia tài nấu nướng của em cũng bình thường thôi, giờ em học được ở đâu thế này?”
Phong Lăng tiếp tục bận việc của mình, không ngoảnh lại nhìn anh, chỉ lạnh lùng đáp: “Tôi không phải là thiếu gia như anh, rời khỏi căn cứ cũng sẽ có người hàng ngày nghĩ mọi cách đến lo lắng cho việc ăn uống sinh hoạt, tôi cũng không thể ăn đồ ăn mua ở ngoài mãi được, thời gian hai năm đã đủ để tôi học được cách nấu nướng rồi, lạ lắm à?”
Lệ Nam Hành nhìn động tác nấu nướng rõ ràng đã thuần thục hơn hai năm trước của Phong Lăng, khóe miệng vô thức cong lên.
Phong Lăng quả thực không thể nhìn nổi cách nấu nướng này của anh, rõ ràng anh không biết nấu, hơn nữa còn đang bị thương, sáng sớm ngày ra đã chạy vào bếp rốt cuộc là để làm gì vậy chứ?
Cô vốn đâu có nói là muốn ăn sáng ở nhà anh, anh làm rồi thì cô sẽ ăn sao? Vả lại còn là món khó ăn thế này nữa. Phong Lăng thu dọn đồ trong bếp, lại làm thêm nguyên liệu cho món ăn khác, sau khi chuẩn bị được vài món ăn sáng khá ổn, cô đang định bưng chiếc khay ra bàn ăn ở bên ngoài, lúc quay người lại cô đột nhiên nhìn thấy người đàn ông luôn đứng bên cạnh nhìn mình. Phong Lăng đột nhiên dừng lại, cô ngước mắt lên thì đối điện với ánh mắt của người đàn ông, ánh mắt đó của đối phương hệt như đang nhìn một cô vợ nhỏ.