Anh chính là người tốt nhất mà em từng gặp, thậm chí em còn không cân nhắc những người khác, vẫn luôn chờ đợi anh, nhưng kết quả, ngay cả một cơ hội anh cũng không cho em.”
Bởi vì lời này của Phong Minh Châu, Lệ Nam Hành mới nhìn thật sâu vào mắt cô ta: “Cô muốn Lệ Nam Hành tôi đây phải bị đánh giá đạo đức chỉ vì tình cảm một phía và sự chờ đợi vô căn cứ của cô à?”
Phong Minh Châu kìm nén nước mắt chực trào, cụp mắt nói: “Không phải, em chỉ là không ngờ anh lại thật sự không hề có ý nghĩ gì với em mà thôi. Em tự hỏi bản thân cũng không kém người khác chỗ nào, em rất tò mò rốt cuộc là kiểu phụ nữ như thế nào mới có thể lọt vào mắt xanh của anh, chẳng lẽ phải đẹp như tiên nữ mới có thể sao?”
Trong đầu Lệ Nam Hành đột nhiên nhảy ra hình ảnh thiếu nữ vừa mới va vào ngực mình và cảm giác khi mái tóc không tính là dài nhưng mềm mại, bông xù trêи đầu cô trong lòng bàn tay anh.
Không phải Phong Lăng chưa từng mặc đồ nữ, nhưng hai lần đó không phải dưới ánh đèn lập lòe trong phòng bao thì là trong quán rượu trang trí cực kỳ rực rỡ. Cô có phải đẹp như tiên nữ không thì Lệ Nam Hành không biết, anh chỉ biết là cho dù cô để tóc ngắn, mặc trang phục chiến đấu màu đen, chỉ đứng ở đó, gọi một tiếng “lão đại” thì anh cũng có thể cứng lên được.
“Về đi, sau này đừng tìm đến đây nữa.” Lệ Nam Hành nói xong thì không nhìn Phong Minh Châu nữa mà bước thẳng vào nhà, không nể tình mà đóng cửa lại.
Thấy cửa bị đóng lại, Phong Minh Châu đã đợi lâu như vậy, khó khăn lắm mới có một cơ hội gặp mặt anh mà lại không có bất kỳ kết quả gì, cô ta không cam lòng nhìn số nhà và khóa mật mã ngoài cửa trước mắt.
Quan hệ giữa cô ta và Lệ Nam Hành xa lạ đến mức thậm chí ngay cả sáu con số mật mã, cô ta cũng không đoán ra được.
Cô ta biết sinh nhật của anh nhưng chắc chắn anh sẽ không dùng sinh nhật mình làm mật mã, mà tất cả những thứ khác có liên quan đến anh: chữ số, sở thích gì đó,… cô ta đều không biết.
Giống như cánh cửa đóng chặt trước mắt vậy, từ trước đến giờ, anh chưa từng cho cô ta cơ hội bước vào.
Lệ Nam Hành quay lại phòng thì thấy tấm thảm đã được Phong Lăng trải phẳng phiu.
Anh đi vào trong, cửa phòng ngủ không khóa, Phong Lăng vừa cầm lấy chiếc điện thoại, định nằm lên giường, khi nghe thấy tiếng bước chân của anh thì cô mới quay đầu lại.
“Điện thoại còn dùng được không?” Lệ Nam Hành liếc nhìn thứ trong tay cô.
Phong Lăng gật đầu, giơ chiếc điện thoại lên, lắc lắc trước mặt anh: “Dùng được, đây là chiếc điện thoại do lão đại dẫn tôi đi mua lần trước mà. Lúc đó, người bán nói nó có khả năng chống nước nhưng hôm đó, chắc tại vào nước quá nghiêm trọng nên mới không thể khởi động được. Bây giờ, chắc nước đã bốc hơi hết nên ổn rồi, có thể sử dụng bình thường, không có ảnh hưởng gì hết.”
“Không dùng được thì lại đi mua cái khác.”
“Dùng được, chẳng khác gì lúc trước cả.” Để chứng minh chiếc điện thoại vẫn sử dụng rất tốt, Phong Lăng cố ý giơ màn hình điện thoại lên cho Lệ Nam Hành xem. Trêи màn hình đang chiếu một bộ phim điện ảnh về quân đội của nước Mỹ, vừa bắt đầu chiếu, có thể thấy là Phong Lăng đang chuẩn bị xem.
“Ngoài thể loại phim này ra thì cậu còn thích xem thể loại nào nữa?” Đột nhiên, Lệ Nam Hành cảm thấy trong quá trình theo đuổi Phong Lăng, có lẽ anh còn có thể dùng một vài cách tầm thường đến không thể tầm thường hơn để đạt được mục tiêu. Dẫu sao Phong Lăng cũng chưa từng được cảm nhận bao giờ, coi như là bù đắp những mất mát mà cô từng trải qua khi còn nhỏ, dù có tầm thường hay ấu trĩ đến mấy thì anh cũng có thể làm cùng cô, ví dụ như dẫn cô đi xem phim chẳng hạn.
“Tôi chẳng thích thể loại nào cả, bộ phim này là do A K bảo tôi xem nên tôi mới tìm xem chút thôi.” Phong Lăng vừa nói vừa cầm điện thoại, ngồi xuống giường, sau đó cởi dép ra, đặt đôi chân nhỏ bé, trần trụi lên giường.
Nhìn thấy đôi chân nhỏ nhắn, trắng ngần của cô, ánh mắt u ám của Lệ Nam Hành hơi né tránh, tiếp tục nhìn sang chiếc điện thoại của cô.
“Cậu ta giới thiệu bộ phim này cho cậu?”
“A K nói giữa đàn ông với nhau không phải không có những chuyện dẫn đến mâu thuẫn, xô xát. Anh ấy bảo tôi xem nhiều mấy bộ phim kiểu này để học vài chiêu võ thuật trong đó.”