Xộc vào mũi cô là mùi hương cây cỏ thanh mát trên người anh, mang theo chút máu tanh, nhưng lại không hề khó ngửi.
Quý Noãn không ngẩng đầu, vẫn ôm chặt lấy tấm lưng anh, dù chết cũng không buông ra.
Phong Lăng rất tự giác im lặng đứng bên cạnh.
Cô cung kính gật đầu lễ phép chào Mạc Cảnh Thâm-người vừa mới bước vào, rồi xoay người đi xuống trực thăng.
Giữa khoang trực thăng và buồng lái có một vách ngăn kim loại.
Người ngồi trong khoang không thấy được buồng lái, người ngồi trong buồng lái cũng không thấy được khoang phía sau.
Mạc Cảnh Thâm kích động ôm cô gái nhỏ vào lòng, lẳng lặng bể cô vào.
Thường ngày anh bế cô cũng giống như ôm bộ quần áo vậy.
Nhưng bây giờ khi đứng thẳng lưng lên, cơ thể anh lại run rẩy, suýt nữa đứng không vững.
Tuy nhiên chuyện này cũng không ảnh hưởng gì mấy.
Lúc Quý Noãn nhận ra anh đang đau đớn thì lập tức muốn tránh khỏi lòng anh, nhưng anh lại ghì chặt lấy cô, không để cô tránh đi.
“Anh bị thương…” Giọng Quý Noãn đã không còn lạnh lùng thờ ơ như khi đối mặt với nguy hiểm lúc trước, ngược lại là nỗi sợ hãi không tên lấn át tất cả dũng khí trước đó.
Hai tay cô nắm chặt lưng áo sũng máu của anh.
Hiện giờ máu phía sau đã khô lại, vải áo càng dính chặt vào da lưng hơn.
Mạc Cảnh Thâm cúi mắt nhìn cô gái nhỏ đến bây giờ mới biết sợ là gì.
Đến lúc này mà cô còn chưa thay quần áo, trừ vết thương trên tay đã được băng bó ra, đầu tóc mặt mũi đều bám đầy bụi đất.
Chiếc váy trắng dính toàn bùn đất trộn lẫn với máu tươi, trồng cô vô cùng nhếch nhác, nhưng đôi mắt vẫn trong veo long lanh như trước.
“Sao em không bảo Phong Lăng đưa về?” Mạc Cảnh Thâm lên tiếng, giọng nói vang lên ngay trên đỉnh đầu cô.
Giọng anh vẫn rành mạch gãy gọn như trước, chỉ có điều đã khàn đi rất nhiều sau khi trải qua nhiều ngày bị tra tấn.
Nhưng đối với Quý Noãn, giọng nói này là âm thanh tuyệt vời nhất trên thế gian.
Anh còn sống, bọn họ đều còn sống, tất cả đều bình an.
“Em không muốn cách anh quá xa.
Phong Lăng nói ở đây rất an toàn, anh sẽ không sao.
Nếu đã an toàn, dĩ nhiên em không cần phải đi nữa.” Quý Noãn ôm chặt anh, nhưng tay lại cẩn thận không chạm vào vết thương rất nặng trên lưng anh: “Em ở nơi này có thể thoát thân bất kỳ lúc nào, hơn nữa vết thương của anh cũng cần phải gặp bác sĩ.” Mạc Cảnh Thâm nhẹ nhàng kéo cánh tay đang ôm chặt thắt lưng anh của cô ra, cúi xuống nhìn cô vẫn còn sức để khóc.
Trong khoảnh khắc, một chút dịu dàng giữa hàng lông mày chuyển thành nghiêm nghị lạnh lùng, đôi mắt tối sẫm của anh nhìn cô: “Sau này, bất cứ khi nào, cho dù anh ở đâu, em cũng không được mạo hiểm như vậy nữa.
Anh bảo em chờ anh trở về thì em cứ ngoan ngoãn ngồi chờ.
Campuchia là nơi em muốn đến thì đến sao?”
Quả nhiên không thể tránh được giờ lên lớp.
Quý Noãn mím môi không nói, đỏ mắt ngước lên nhìn anh, giống như lại trở thành cô gái câm đáng thương liên tiếp đưa cơm cho anh suốt hai ngày qua.
Dù cho anh trùng có thế nào, lạnh lùng mắng cô ra sao, cô vẫn không lên tiếng.
Ánh mắt này của cô khiến trái tim anh rung động.
Biến cố xảy ra ngày hôm nay khiến anh đau khổ và khó vượt qua hơn cô gấp trăm lần.
Vừa nhớ đến cảnh tượng cô suýt bị người khác xâm phạm, không gian quanh anh gần như sụp đổ.
Đáng lẽ anh phải điều thêm vài người trông chừng bên cạnh cô.
Một Phong Lăng không đủ thì phải thêm mười người, bảo vệ cô chặt chẽ, để cô không bị sa vào bất kỳ tình huống hiểm nguy nào.
Cô mang thai mà còn dám chạy qua Campuchia.
Cô gái này thật to gan lớn mật! “Tại sao không nói?” Anh cố gắng kiềm chế sắc mặt, để vẻ mặt của mình không quá mềm mỏng.
“Em đang chờ anh dạy bảo mà.
Mấy ngày qua em sợ gần chết, chờ anh mắng xong rồi thì em mới có cảm giác thật sự đã trốn thoát khỏi nơi hang rồng miệng hổ kia.
Như vậy em mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút…” Ánh mắt Mạc Cảnh Thâm tĩnh mạch sâu thẳm: “Em muốn trái tim anh vọt ra ngoài thì em mới cam tâm đúng không?” Quý Noãn nhìn anh chằm chằm, hai tay níu lấy áo sơ mi đen nhuốm đầy máu của anh: “Em chỉ muốn anh sống thôi.” Trong phút chốc, anh cảm giác hốc mắt cay xè không chịu nổi.
Anh sống trên đời suốt hai mươi sáu năm, trừ trước lúc hai tuổi bị bộ tập nói rơi vài giọt nước mắt ra, sau ba tuổi anh chưa từng rơi nửa giọt lệ.
Vậy mà trong tích tắc, cảm giác đau xót dâng trào khiến mắt anh đỏ ửng.
“Mạc Cảnh Thâm, em chỉ muốn anh sống sót.
Cho dù anh không đến thành phố T đón em như ước hẹn, em cũng sẽ đến tìm anh.
Chỉ cần anh còn sống, em có thể đi bất cứ đâu để tìm anh.
Trên trời dưới đất, kiếp trước kiếp này, chỉ cân nơi nào có anh, em bằng lòng vượt mọi chông gai.
Em chỉ muốn anh sống…”
Anh bất ngờ hôn xuống.
Trong miệng anh có vị mặn, là vị của máu tươi.
Lúc trước anh bị thương, vì không để Quý Noãn lo lắng nên anh cố gắng nuốt máu vào sâu trong cổ họng.
Quý Noãn lại lo vừa rồi mình mới nôn xong, cho dù đã súc miệng nhưng dù sao cũng đến mấy ngày cô chưa đánh răng.
Mạc Cảnh Thâm không ăn không uống nên ngoại trừ mùi máu tươi thì trong miệng anh chẳng còn mùi nào khác.
Dù sao anh vẫn sạch sẽ thanh mát như cũ, nhưng cô lại cảm thấy bản thân mình rất hôi.
Quý Noãn giãy giụa trong lòng anh, nhưng anh lại hôn sâu hơn, ghì chặt gáy cô lại, gần như muốn giam giữ cô, hòa tan cô vào trong thân thể mình.
Cho dù là ở thành phố Thay ở Hải Thành, cô là thiên kim đài các, hầu như ngày nào cũng phải tắm hai lần, còn anh là Tổng giám đốc Mặc thị ngồi trên trăm người, có thói quen sạch sẽ.
Nhưng giờ phút này, mặc kệ máu tanh bụi đất đầy mặt, mặc kệ ràng buộc thân phận và thói quen, nơi này chỉ có anh và cô, chỉ có hai người mà thôi.
Rốt cuộc sợi dây lý trí trong đầu Mạc Cảnh Thâm đã bị chính tay cô cắt đứt.
Lý trí và trách nhiệm, hôn nhân và ân tình, tình cảm sâu đậm dần dần ấm nồng lúc này cũng không sánh bằng người con gái có nội tâm vững vàng hơn cả anh.
Anh sợ rằng cuộc đời này mình đã hoàn toàn thua trong tay cô rồi.
Dần dần Quý Noãn không giãy giụa nữa.
Cô tựa vào lòng anh, như thỏa hiệp, như khuất phục, cũng không muốn kháng cự nữa.
Cô vòng tay ôm chặt cổ anh, chủ động đáp lại.
Cho đến khi bàn tay Quý Noãn ôm phía sau cổ anh vô thức lướt nhẹ lên tóc anh, ngón tay cô chỉ vừa mới cọ xát vào gáy thì đột nhiên anh khựng lại, tách khỏi môi cô, khẽ hừ một tiếng.
Rõ ràng anh đã đau đến nỗi không nhịn được nên rên lên một tiếng.
Quý Noãn vội vàng buông tay theo bản năng, cúi đầu nhìn xuống thấy bàn tay mình dính chút máu.
Từ lúc Mạc Cảnh Thâm bị báng súng đập vào lưng và đầu bị thương đến bây giờ đã mấy tiếng đồng hồ.
Vết máu trên lưng anh đã khô, dính chặt vào sơ mi, thế nhưng máu trên đầu anh vẫn chưa khô, có thể thấy được cú đập đó mạnh đến cỡ nào…
Mạc Cảnh Thâm đè bàn tay dính máu của cô lại, giọng điệu trầm ổn: “Không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi.
Anh trở về băng bó là được.” Quý Noãn cố gắng kiềm chế nước mắt để mình không quá đau lòng mà khóc to lên.
Cô không muốn trở thành gánh nặng cho anh.
Quý Noãn khịt mũi, ngước mắt lên nhìn anh, giữ bình tĩnh hỏi: “Phong Lăng để lại hộp y tế ở đây, em giúp anh xử lý vết thương nhé?”