Những người ở căn cứ càng siết chặt cò súng.
A Cát Bố sắp không nhịn được nữa.
Ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Hắn chĩa súng vào lưng bọn trẻ, đôi chân chậm rãi di chuyển trên mặt đất.
Một khi nhóm cảnh sát dám hành động, hắn sẽ lập tức cho bom nổ tung toàn bộ nơi này.
Một tên cũng đừng hòng sống sót! Những người xung quanh đều nhìn thấy cảnh này.
Chỉ có Quý Noãn là không.
Bởi vì nhóm người tiếp tục lùi về sau, cho nên rốt cuộc cô cũng chỉ có thể nhìn thấy Mạc Cảnh Thâm từ khe hở giữa đám người.
Cô chăm chú nhìn Mạc Cảnh Thâm.
Tất cả mọi người đều lui về sau, chỉ có anh là tiến sâu vào trong.
Đến khi Mạc Cảnh Thâm vừa xuất hiện, vẻ mặt đang dâng lên lửa giận ngút trời của A Cát Bố mới từ từ trấn định lại.
“Ông Mặc!” Sĩ quan đặc công n muốn tiến lên ngăn, nhưng lại bị Mạc Cảnh Thâm ra hiệu ngắn lại.
“Để tôi qua.” Giọng anh rất lãnh đạm.
Nam Hành ở bên kia biết không thể cản được Mạc Cảnh Thâm.
Anh lập tức nháy mắt với các anh em trong căn cứ, mọi người đồng loạt giơ súng trường lên cao, sẵn sàng ra tay bất kỳ lúc nào.
Hai bên giằng co, bên nào cũng không dám làm bừa.
Mạc Cảnh Thâm xuất hiện, thu hút toàn bộ sự chú ý của A Cát Bố.
Quý Noãn nhìn thấy Mạc Cảnh Thâm đã bước vào vòng nguy hiểm, cô đảo mắt nhìn những người xung quanh, sau đó cẩn thận tránh né nhóm người phía sau.
Cô bước từng bước một, vòng ra sau lưng nhóm người đang bao vây.
Lực chú ý của đám người A Cát Bố đều đặt trên người Mạc Cảnh Thâm, sĩ quan đặc công n, và Nam Hành.
Nếu bọn họ không có bất kỳ hành động khả nghi nào, tức là bọn chúng tạm thời được an toàn.
Bọn họ không ra chỉ thị, nhóm người bốn phía sẽ không dám ra tay.
Đến khi Phong Lăng chạy tới, toan chuẩn bị lùi về sau đánh lén, không ngờ lại nhìn thấy Quý Noãn đang đi vòng ra sau lưng nhóm người.
Mặt Phong Lăng ngẩn ra, vội vã bước về phía cô.
Nhưng trước mắt không thể gây ra động tĩnh lớn, cho nên Phong Lăng chỉ có thể thả nhẹ bước chân, nhanh chóng đuổi theo.
Trong lúc tất cả mọi người đều đang nhìn Mạc Cảnh Thâm, A Cát Bố liếc nhìn Dali.
Dali cười khẩy, chuẩn bị tiếp tục dùng Mạc Cảnh Thâm làm thẻ bài cuối cùng để giữ mạng.
Nhưng bọn chúng lại không nhận ra sau lưng còn có người.
Toàn bộ cảnh sát đều đang lùi về sau.
A Cát Bố thấy Mạc Cảnh Thâm sắp tiến vào phạm vi có thể chạm đến, chuẩn bị mở miệng ra điều kiện, không hề nhận ra sự khác thường.
Cũng chính vào lúc này, Mạc Cảnh Thâm và Nam Hành trong đám người đồng thời phát hiện phía sau đám người có một cái bóng màu trắng.
Bước chân Mạc Cảnh Thâm khựng lại, đồng thời Nam Hành bất chợt giơ tay.
Pång! Một tiếng súng vang lên, Nam Hành bắn một phát súng chỉ thiên, lập tức hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của đám người A Cát Bố.
Trong khoảnh khắc A Cát Bố nghĩ bọn chúng phải hành động, giơ súng về phía Mạc Cảnh Thâm, thì bất ngờ một tiếng súng vang lên từ đằng sau.
“Pằng!” Tiếng súng không giống với tiếng súng trường của Nam Hành, trong lúc không ai phát hiện ra xe không khí lao đến.
A Cát Bố vừa nghe được tiếng súng, chưa kịp phản ứng lại thì bả vai đã bị trúng đạn.
Tay cầm súng của hắn nhất thời không vững, cơ thể ngả nghiêng ngã về trước.
Ngay tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, Nam Hành và Sĩ quan đặc công n chia nhau nổ súng về phía đám người A Cát Bố.
Bởi vì đám người A Cát Bố quá tinh ranh, nên ngay từ đầu đám người của Nam Hành đã tính toán rõ ràng quân số của bọn chúng, giám sát chặt chẽ vị trí của từng người.
Cũng vì lý do đó mà mới vừa rồi bọn họ không có cách ẩn nấp được.
Bọn họ dự định đánh đòn phủ đầu, nhưng ai cũng không ngờ đến phát súng vừa rồi đích thật là đòn mở màn hoàn hảo cho kế hoạch của bọn họ.
Phong Lăng đuổi nhanh tới, không thể tin nổi nhìn Quý Noãn vừa mới nổ phát súng kia, rồi cô vội vàng tiến lên đè tay Quý Noãn xuống, lôi cô trốn sau một cây khô, tránh để bọn A Cát Bố xoay người bắn trả.
Cùng lúc cô nhìn cây súng trong tay Quý Noãn: “Bà Mặc, sao cô lại có súng…” Quý Noãn vẫn chưa kịp hoàn hồn sau màn nổ súng kinh hoàng vừa rồi, chính cô cũng không ngờ mình lại bắn thật.
Cô nhìn đăm đăm vào mắt Phong Lăng rồi lúc này mới từ từ phục hồi tinh thần.
“Hôm qua, Mạc Cảnh Thâm nhét vào ống tay áo tôi một khẩu súng.
Vừa rồi trước khi đuổi đến đây, tôi đã mang theo nó, không ngờ lại dùng tới…” Nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi anh dũng bao nhiêu, bây giờ lại ngây ngô bấy nhiêu của Quý Noãn, Phong Lăng nhịn cười, khen một câu: “Cô làm tốt lắm.“.
Đồng thời, Phong Lăng cầm lấy súng, hí hoáy trên tay một lúc rồi mới trả lại cô: “Cô cất đi, tôi đã cài lại khóa súng rồi, tránh cho cô không cẩn thận cướp cò, tự làm mình bị thương.” Quý Noãn nhớ lại cảnh mình nổ súng vừa rồi thì ngây người, bỗng nhiên hơi sợ: “Thôi, tôi vẫn không nên cầm…“.
“Trước khi rời khỏi Campuchia, cô cứ mang theo bên người để phòng thân.” Phong Lăng không nói thêm gì, lập tức bỏ súng lại vào ống tay áo cô, sau đó mới kéo Quý Noãn rời đi: “Trước tiên cô đi theo tôi, nơi đây không an toàn!” Đúng lúc này, đột nhiên trong đám đông có người hét lên chói tai, có cảnh sát vừa mới bao vây đi vào hô to bằng tiếng Anh: “Trên người Dali có gài bom! Hắn ta muốn tấn công tự sát!” Nhưng tốc độ phản ứng con người luôn có hạn.
Lúc mọi người phản ứng được, mọi họng súng đều đã nhắm ngay bọn chúng, nhưng không ai dám nổ súng về phía Dali.
Tất cả đều đang di chuyển với tốc độ cực nhanh, tầm ngắm không thể nào chính xác một trăm phần trăm.
Nếu như họ bắn trúng người Dali thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Phía dưới là bom, bốn phía là bãi mìn, trên người Dali cũng là bom.
Nhưng lẽ nào cứ để mặc Dali nhào vào bọn họ, kích hoạt ngòi nổ sao? Ngay lúc này, Mạc Cảnh Thâm đang ở trong phạm vi an toàn sau lưng cảnh sát nhưng lại chỉ cách Dali vài mét vội đẩy đám người ra hai bên.
Ngay lúc Dali cười lạnh giơ súng muốn tự sát, ngay khoảnh khắc không ai ngờ tới, chiếc bóng trắng kia chợt nhào về phía hắn, hơn nữa còn đè được hắn xuống đất.
Dali không ngờ Mạc Cảnh Thâm đang bị thương nặng, luôn được cảnh sát bảo vệ phía sau lại đột nhiên lao ra.
Hắn bị đẩy ngã, súng trên tay cũng đập xuống đất, trượt ra khỏi tay, văng về trước vài mét.
Hắn vội vàng duỗi tay bắt lấy, nhưng người trên lưng lại siết chặt hắn lại.
Dali dứt khoát xoay người, bắt đầu đánh nhau với người vừa nhào lên lưng hắn.
Là Mạc Cảnh Thâm!
Phía sau đám người, Quý Noãn đang bị Phong Lăng lôi đi.
Cô liếc mắt nhìn thấy cảnh này thì suýt nữa đã gào lên.
Trên người Dali có bom.
Chiếc áo màu trắng trên lưng Mạc Cảnh Thâm rịn ra từng mảng màu đỏ tươi chói mắt.
Cảnh sát nhìn thấy cảnh này cũng khiếp sợ.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong vòng vài giây, không ai dám tiến lên, chỉ có người của căn cứ XI chuẩn bị xông vào cứu Mạc Cảnh Thâm, nhưng lại bị người của Sĩ quan đặc công n cảnh cáo, không cho tiến lên.
Trên người Dali có bom, kiểu đánh đấm lôi kéo này sẽ có thể kích nổ bất cứ lúc nào.
Mới đầu Mạc Cảnh Thâm còn chiếm thế thượng phong, nhưng khi Dali phát hiện trên lưng anh chảy máu thì hắn ta lập tức túm lấy chỗ hiểm, dùng cùi chỏ công kích liên tục vào vết thương trên lưng anh.
Mạc Cảnh Thâm lập tức khuyu một chân trên đất, đau đến rít lên.
Trong nháy mắt, Dali nhanh chóng bắt lấy cơ hội, vươn tay ra nhặt súng.