“Nếu như lúc này, A K từ bỏ cơ hội được điều trị, anh có hận rèn sắt không thành không? Anh có muốn đánh cho anh ấy tỉnh lại không?”
Phong Lăng vừa nói vừa nhìn gương mặt anh: “Giống như hiện tại em đối với anh vậy. Nếu không phải anh thật sự yếu đến mức ngay cả đứng cũng không được thì Lệ Nam Hành, em hẳn phải tát anh mấy cái trước rồi nói sau.”
Nói tới đây, Phong Lăng bỗng nhiên cười tự giễu, nhìn người đàn ông không hề phản ứng đang nhắm chặt mắt: “Hiện tại anh đang thầm mắng em nhỉ? Từ trước đến nay em chưa từng đối xử dịu dàng với anh, có phải không?”
“Em còn nhớ lời anh từng nói với em, vậy thì hiện tại em cũng có thể hỏi ngược lại anh.” Cô nằm sấp bên giường, ghé vào bên tai anh, khẽ nói: “Lệ Nam Hành, anh ngang ngược xông vào cuộc sống của em mười mấy năm trời, khuấy đảo cuộc sống của em hết lần này đến lần khác, hiện tại anh nói không nhớ em là không nhớ, em đã đồng ý chưa?”
Anh không nói, Phong Lăng cũng không vội, dù sao cô cũng biết là anh đang tỉnh.
“Nói ra thì lần gần nhất chúng ta gặp nhau, là khi vẫn ở Washington. Đêm hôm trước, em bị anh chuốc say như thế nào, trong lòng anh hẳn rõ ràng.”
“Thế nào? Bây giờ vội vàng muốn phủi sạch quan hệ với em như thế, là sợ em tìm anh tính sổ à? Anh cố ý chuốc say em, dụ dỗ em nói ra, phải không?”
Phong Lăng vừa nói vừa tiếp tục ghé vào bên tai anh, hơi thở khẽ lướt nhẹ qua tai anh: “Sau đó, anh hẳn cũng rất rõ, khi ấy em đã tỉnh rồi, toàn bộ sự việc sau khi từ suối nước nóng quay về phòng em đều nhớ, có cần em nhắc lại chuyện xảy ra lúc đó cho anh nghe không?”
Cuối cùng, người đàn ông vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, thanh tâm quả ɖu͙ƈ cũng phải khẽ nghiêng khuôn mặt trắng bệch đi, rõ ràng là đang tránh hơi thở của cô.
Phong Lăng luôn là người bị động, trong chuyện nam nữ luôn rất mâu thuẫn lại rất không thấu tình đạt lý, chỉ số EQ cũng không được cao, lúc này lại chủ động nhắc đến đêm đó, giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng, thu hút người ta.
Anh không nhận cô, cho nên cô tức giận.
Nhưng cô lại không thể tức giận.
Phong Lăng cứ nhìn khuôn mặt anh như vậy, anh không quay đầu lại, từ góc độ của cô có thể thấy anh đã gầy đi rất nhiều.
Cô không dựa sát vào bên giường nữa, mà chống một tay bên mép giường, giọng nói nghe như rất bình tĩnh, nhưng lại cố ý khẽ nâng âm cuối lên: “Rốt cuộc sau khi em uống say có dáng vẻ gì? Mới có thể khiến anh si mê mà chuốc say em như thế?”
“Lệ Nam Hành, đừng tránh né đề tài của em nữa, có lẽ anh cũng có thể nghĩ như vậy, có lẽ em đến đây chỉ là muốn thấy anh đang sống, chỉ là muốn tìm anh tính nợ?”
Trong phòng quá yên tĩnh, nếu như không phải Phong Lăng vẫn đang lảm nhảm không ngừng, đề tài nào cô cũng đều có thể tìm cơ hội để tán gẫu thì trong căn phòng này e rằng sẽ chỉ là sự im lìm.
Ngày thường Phong Lăng rất ít nói, với lại cô vốn không sao nói nhảm được, nhưng lúc này lại giống như người nói nhiều, giống như rất sợ giây tiếp theo anh sẽ biến mất. Cô sợ anh không nghe thấy, lại giống như không muốn xung quanh quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không chân thật, không thể xác định cô đang tỉnh, không thể xác định anh vẫn đang sống.
“Cho nên, sau khi em uống say rốt cuộc có dáng vẻ gì?”
“Em đã nói rất nhiều sao? Cho nên anh mới có thể biết em rất cần phần tiền vốn đó? Cho nên anh mới có thể biết việc đầu tiên em muốn làm là diệt sạch TMing, cho nên sau đêm đó anh đã giúp em thực hiện từng việc một? Chẳng lẽ là khi đó, em đã nói với anh những điều này?”
“Còn gì nữa không? Anh rất thích dáng vẻ em khi say hả?”
“Anh thích mặt nào của em?”
“Nếu như hiện tại không phải anh bị thương quá nặng cần người chăm sóc, thì em có thể uống ngay hai chai rượu trước mặt anh, anh muốn thế nào thì thế đấy.”
Không biết là lúc cô nói đã vô tình chọc vào chỗ đau của anh hay gì khác mà ngón tay của người đàn ông chợt động đậy, Phong Lăng nhìn tay anh, đưa tay qua muốn chạm vào, nhưng lại thấy anh rụt ngón tay lại, nhẹ nắm thành quyền, không hề có ý định đan tay với cô.
Phong Lăng cứ nhìn tay anh như vậy một lúc, lại không miễn cưỡng chạm vào nữa, rộng lượng nói: “Thôi vậy, anh là bệnh nhân, tâm tình không tốt là khó tránh khỏi, em không so đo với anh.”
Đêm khuya.
“Lệ Nam Hành, anh muốn uống nước không?
“…”
“Lệ lão đại, anh cứ nằm mãi, lưng có mỏi không?
“…”
“Lệ Nam Hành, anh ngủ chưa?”
“…”
“Lệ Nam Hành, em đột nhiên nghĩ đến một vấn đề cực kỳ nhàm chán lại cực kỳ nghiêm trọng. Mấy ngày nay ngày nào anh cũng ho ra máu làm quần áo dính máu hết lần này đến lần khác, nên phải thường xuyên thay quần áo lau người, đều là Calli giúp anh sao?”
“…”
“Cho nên, anh bị cô ấy thấy hết rồi phải không?”
“…”
Cuối cùng, người đàn ông im lặng cả đêm cũng nhíu mày, khàn giọng nói: “Cô ấy là bác sĩ.”
Nghe thấy anh mở miệng, hơn nữa còn là để giải thích, Phong Lăng đứng bên giường nhìn anh, bỗng chốc im lặng.
Có lẽ là do người phụ nữ nói cả một đêm đột nhiên yên lặng, nên bầu không khí nghiêm túc lúc này có hơi kỳ lạ. Sau khi im lặng trong chốc lát, người đàn ông trêи giường mở đôi mắt không tiêu cự “nhìn” về phía Phong Lăng.
Phong Lăng nhìn vào mắt anh, cho dù bốn mắt nhìn nhau, anh lại không nhìn thấy cô.
“Nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn giữ mình trong sạch, trừ trước kia Phong Minh Châu đơn phương ra, anh chưa từng khiến em ghen tuông lần nào, nhưng mà hiện tại, em thật sự ghen rồi.”