Phong Lăng ngoảnh lại nhìn anh ta.
Dẫu sao Văn Lận Hàn cũng là bác sĩ, kiểu gì anh ta cũng sẽ hiểu rõ về tình trạng sốt cao không giảm của trẻ con, có lẽ anh ta cũng biết khi nào cậu bé sẽ hạ sốt.
Cô gật đầu: “Ừm, hạ sốt rồi!”
“Đưa phiếu xét nghiệm cho tôi xem.” Văn Lận Hàn không sốt sắng đòi đi gặp Tiểu Mạc Mạc ngay, mà giơ tay ra trước mặt Phong Lăng.
Phong Lăng nhìn anh ta, không đưa.
“Tôi là bác sĩ.” Anh ta bình thản nói: “Sau khi trẻ hạ sốt, dù thế nào đi nữa, cô cũng cần phải đưa đến phòng chuẩn đoán để bác sĩ kiểm tra lại lần nữa. Tôi muốn xem phiếu xét nghiệm thôi, chứ có phải bắt cô giao thằng bé cho tôi ngay lập tức đâu, có vấn đề à?”
Anh ta quá bình tĩnh, bình tĩnh tới mức khiến Phong Lăng cảm thấy trong một, hai tiếng ngắn ngủi này, chắc chắn anh ta đã biết hết toàn bộ sự việc mà Văn Nhạc Tình đã giấu mình trong suốt mấy năm nay, nhưng người này lại không thể hiện gì trêи mặt.
Cô lấy tờ phiếu xét nghiệm mà lúc trước đã tiện tay cất vào trong túi áo rồi đưa cho đối phương.
Văn Lận Hàn nhận lấy tờ phiếu xét nghiệm, sau khi xem thuốc điều trị và tất cả các kết quả xét nghiệm xong, anh ta mới nói: “Bác sĩ có kê thuốc kháng sinh cho thằng bé không?”
“Có, lát nữa tôi dẫn thằng bé đi ăn sáng xong rồi cho nhóc ấy uống thuốc. Hình như là thuốc nước.”
“Vậy thì tốt.” Lúc này ánh mắt của Văn Lận Hàn mới nhìn lên cái tên phía trêи phiếu xét nghiệm.
Văn Sơ Mạc, hai tuổi.
Hai tuổi.
Một đêm hoang đường của gần ba năm về trước đã khắc sâu trong trí nhớ của Văn Lận Hàn, anh ta trầm mặc nhìn tờ phiếu xét nghiệm này: “Sốt siêu vi thì cứ uống thuốc bình thường thôi! Tờ phiếu xét nghiệm này đã không còn tác dụng gì nữa, cô có thể để tôi giữ nó được không?”
“Được.”
Tờ giấy này cũng không có tác dụng gì lớn nữa cả, nếu Văn Lận Hàn đã biết sự thật thì Phong Lăng cũng không cần để bụng chuyện anh ta giữ tờ giấy đó.
Dẫu sao bên trêи đó cũng chỉ viết tên, tuổi và còn có vài kết quả kiểm tra máu của Mạc Mạc chứ không có gì khác không thể mang đi.
Thấy cô đồng ý dễ dàng như vậy, Văn Lận Hàn cũng cẩn thận gấp mấy tờ phiếu xét nghiệm đó lại, cầm trong tay, sau đó lại nhìn cô: “Tôi vào xem thằng bé thế nào.”
“Không được.” Lần này Phong Lăng đáp rất dứt khoát.
Văn Lận Hàn nhíu này: “Đứa bé này có liên quan đến tôi! Cô cũng biết mà, đến sự ra đời và tồn tại của đứa trẻ này cũng đã bị giấu giếm những hai năm. Bây giờ tôi đã biết, chẳng lẽ đến việc chỉ muốn nhìn cho rõ một chút mà cũng không được hay sao?”
“Bác sĩ Văn, theo sự hiểu biết của tôi về anh, tôi tin anh là một người rất tốt. Nhưng tôi không hề biết rõ về vấn đề tình cảm giữa anh và Văn Lạc Tình.” Phong Lăng khẽ nói: “Nếu cô ấy không giao đứa bé cho tôi, theo tính cách của mình, tôi cũng sẽ không đi lo chuyện bao đồng! Nhưng bây giờ, cô ấy đã đưa thằng bé cho tôi thì tôi nhất định phải làm được chuyện đã đồng ý với cô ấy. Cho nên, đứa bé này, anh không thể đưa đi, cũng không thể gặp thằng nhóc.”
“Con trai tôi mà tôi lại không được gặp sao?” Ánh mắt của Văn Lận Hàn lạnh đi: “Phong Lăng, tôi có thể làm ra chuyện gì khiến cô không yên tâm với con trai ruột của tôi chứ?”
“Không đến mức như vậy!” Phong Lăng bình thản nói: “Nhưng lúc lâm vào bước đường cùng, Văn Lạc Tình đã lựa chọn giao đứa bé cho tôi, chứ không phải là anh! Điều này chứng tỏ toàn bộ sự việc này không hề đơn giản như tôi nghĩ. Cô ấy không muốn để anh gặp mặt hay nhìn thấy thằng bé, đương nhiên là có lý do của cô ấy. Hơn nữa Mạc Mạc rất nghe lời mẹ, cô ấy bảo thằng bé đi theo tôi, cậu bé sẽ ngoan ngoãn theo tôi. Bây giờ, đột nhiên anh xuất hiện. Dù anh có đứng trước mặt thằng bé nói mình là ba thì chắc chắn thằng bé cũng sẽ không đi theo anh đâu.”
Văn Lận Hàn chợt im bặt.
Còn Phong Lăng thì vẫn không nhường dù chỉ là một bước.
“Ban nãy, thằng bé gọi cô là chị?” Đột nhiên Văn Lận Hàn khẽ lên tiếng.
Phong Lăng cong môi: “Ừm, tôi đã dạy thằng bé rất nhiều lần, bảo nhóc ấy phải sửa lại, gọi tôi là dì, nhưng Mạc Mạc cứ thích gọi là chị! Mạc Mạc rất dẻo miệng, cũng rất biết lấy lòng người lớn, cực kỳ đáng yêu và hiểu chuyện. Bình thường, nếu bảo cậu bé ngoan ngoãn ở với dì thì cậu nhóc sẽ làm theo ngay, không chạy nhảy lung tung, cũng không ăn uống bậy bạ. Lúc bị ốm, thằng bé cũng chỉ ôm tôi khóc khi bị tiêm thôi. Thằng bé rất ngoan, là một đứa trẻ mà ai cũng thích!”
Văn Lận Hàn mỉm cười: “Tốt.”
“Bác sĩ Văn.” Phong Lăng trông thấy ánh mắt của anh ta đã dịu dàng hơn rất nhiều: “Thằng bé ở chỗ tôi sẽ không có bất kỳ vấn đề gì đâu. Lần này Mạc Mạc bị ốm thật ra là vì tính truyền nhiễm của sốt siêu vi quá mạnh, thằng bé đến sân chơi một lần đã bị vậy rồi. Sau này, tôi cũng sẽ chú ý tránh để thằng bé đến những nơi đông người vào lúc có dịch bệnh. Tóm lại là anh cứ yên tâm, thằng bé ở chỗ tôi rất an toàn. Anh muốn đưa thằng bé về bên cạnh mình thì nên đi tìm mẹ của nó về trước đi đã. Lúc rời khỏi Mỹ, tình trạng của cô ấy chẳng khác gì chạy trốn cả.”
“Tôi đã đoán được nguyên nhân rồi.” Văn Lận Hàn hờ hững nói, đồng thời nghiêm mặt nhìn Phong Lăng: “Nên làm gì thì tôi biết rõ! Cô hãy chăm sóc thằng bé cẩn thận, tấm lòng của cô tôi không biết nói gì để thay lời cảm ơn được cả.”
Phong Lăng mỉm cười lắc đầu: “Cô Văn đã từng cứu mạng tôi, anh cũng từng cứu mạng tôi khi tôi ở trong căn cứ, ơn với huệ gì chứ. Mạc Mạc rất đáng yêu, nói chung là tôi sẽ không bạc đãi thằng bé đâu.”
…
Lúc Phong Lăng quay lại phòng bệnh, Mạc Mạc vừa được Dư Tranh cho ăn sáng. Dù chỉ ăn một ít cháo loãng, nhưng sau khi hạ sốt, sắc mặt của thằng bé trông đã hồng hào hơn rất nhiều.
Cô bước tới, ngồi xuống bên cạnh rồi giơ tay véo má của Tiểu Mạc Mạc, sau đó mỉm cười đùa nghịch với thằng bé một lúc.
Bây giờ trạng thái của thằng bé rất tốt, cười hi ha vươn người lên trước nhào vào lòng cô. Phong Lăng nhớ lại ánh mắt của Bác sĩ Văn ban nãy, sau đó lại nhìn cậu nhóc đáng yêu trong lòng mình, sau đó cô ghé sát tai thằng bé nhỏ giọng hỏi: “Mạc Mạc, con muốn có ba không?”
Tiểu Mạc Mạc ngồi trong lòng cô, dùng ngón tay nghịch ngợm mấy chiếc cúc áo của cô. Thằng bé vừa nghịch vừa ra sức lắc đầu thật mạnh.
Trông thấy hành động lắc đầu đầy quả quyết của thằng bé, Phong Lăng thấy khó hiểu: “Tại sao?”
“Ba đánh mẹ…” Lúc nói câu này, Mạc Mạc giơ bàn tay nhỏ bé lên kéo cổ áo Phong Lăng như vẫn rất tủi thân: “Không cần ba, đầu mẹ chảy máu… là ba đánh…”
Vẻ mặt của Phong Lăng chợt cứng đờ, cô ngoảnh sang nhìn về phía Dư Tranh đứng bên cạnh, thấy anh ta cũng đã nghệt ra khi nghe thấy câu này.
“Chuyện này…” Dư Tranh không dám tin: “Thế có nghĩa là mẹ của Mạc Mạc đã bị bạo lực gia đình trong một khoảng thời gian dài sao?”
Phong Lăng không nói gì, chỉ lại cúi đầu xuống hỏi Mạc Mạc thêm vài câu, nhưng thằng bé lại từ chối trả lời về nhân vật “người ba” này. Cô không hỏi gì thêm nữa, lập tức gọi điện thoại cho Tần Thư Khả, bảo cô ấy cử người đi điều tra tình hình vài năm gần đây của nhà họ Văn ở Los Angles.
Đến buổi trưa, Mạc Mạc đã được đưa về khách sạn. Uống thuốc xong, thằng bé đã ngủ thϊế͙p͙ đi. Thấy điện thoại hiện thị số người gọi đến, Phong Lăng lập tức cầm máy lên, đi ra ngoài.
Thông qua cuộc gọi này, cô mới biết ba năm trước nhà họ Văn đã xảy ra chuyện, nhà tan cửa nát. Nhưng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, về sau đột nhiên Văn Nhạc Tình gả cho một người đàn ông Hoa kiều giàu có ở Los Angles. Gã đàn ông giàu có này hơn Văn Nhạc Tình mười mấy tuổi, buôn bán trang sức. Trước đây, ông ta cũng là một người rất tốt tính. Nhưng sau này dính vào ma túy, tính tình rất tệ. Hơn nữa vì ông ta đánh chửi vợ mình ngay trong cửa hàng trang sức thuộc công ty nên đã bị truyền thông đăng tin công khai, khổ nỗi tin tức này đã bị ỉm đi rất nhanh.