Nhưng điều khiến người ta suy sụp là, thức ăn cho chó cấp hoàng gia này thế mà vẫn chưa dừng ở đây…
Một lát sau, Quý Noãn còn chưa họp xong.
Nhưng đêm đã khuya, họ cũng đã vạch xong trọng điểm.
Mấy cô gái vừa tán gẫu về công việc ở phòng giao dịch, vừa không ngừng ríu rít thảo luận các chủ đề không liên quan.
Một đồng nghiệp ngồi bên cạnh Hạ Điềm bỗng trêu đùa: “Chị Đại, dù sao phòng giao dịch của chúng ta cũng được Tập đoàn Mặc thị đầu tư, hôm nào mời Mặc tổng đến phòng giao dịch chúng ta thị sát đi!” “Đúng đấy!” “Đúng! Chúng tôi không muốn nhìn Mặc tổng qua màn hình!” Mấy cô gái lại bắt đầu ồn ào.
Ngay cả Hạ Điềm cũng hùa theo vài câu.
Ngay lúc Quý Noãn nghiêm mặt không chịu phối hợp với màn đùa cợt của các cô, định bình tĩnh họp tiếp thì cửa phòng sách lại mở ra.
Giọng của Mặc Cảnh Thâm từ ngoài cửa vọng vào: “Em muốn uống sữa không?”
Mặc Cảnh Thâm vừa dứt lời, mấy cái đầu trong màn hình vi tính đều không hẹn mà cùng gật lia lịa, sau đó ai cũng tỏ ra mong chờ như thể người mà boss Mặc vừa hỏi là các cô ấy vậy.
Quý Noãn nhìnly nước mới uống được mấy hớp.
Nếu ban đêm cô không uống chút đồ nóng, đoán chừng Mặc Cảnh Thâm sẽ không bỏ qua.
Cô gật đầu, lát sau Mặc Cảnh Thâm đã mang một ly sữa nóng vào cho cô, thấp giọng dặn dò cô uống khi còn nóng, uống xong thì nghỉ ngơi sớm.
Sau đó anh ra ngoài luôn, không vào nữa.
Sau khi cuộc họp tiếp tục, mỗi lần Quý Noãn cầmly sữa lên uống thì mấy cặp mắt ở bên kia máy tính đều nhìn cô chằm chằm.
“Tôi cũng muốn uống sữa bò!“.
“Tôi mặc kệ, bây giờ tôi phải xuống lầu mua!” “Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn!” “Có mua được sữa bò ngon đến mức nào cũng không có boss Mặc tự tay bế tới…” “Để giảm cân mà tối nay tôi vẫn chưa ăn gì, kết quả bây giờ bị nước lọc ngâm thức ăn chó, sữa bò ngâm thức ăn chó làm no căng bụng rồi…” “Hâm mộ ghen tị oán hận quá mà!” “Thật muốn có một người đàn ông như Mặc tổng ôm hôn nâng niu mỗi ngày…”
Quý Noãn nghe mấy người bên kia lải nhải, lập tức uống ừng ực hết ly sữa bò, sau đó dằn cái ly xuống bàn, nghiêm mặt nói: “Tiếp tục họp!”
***
Quý Noãn sinh sống ở Hải Thành rất nhiều năm.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ đi du học mấy năm ở Mỹ thì hầu như cô chưa từng rời khỏi Hải Thành.
Lúc cô chuẩn bị lên đường đến thành phố T, bởi vì gần đây Quý Hoằng Văn bận rộn nhiều việc ở Tập đoàn Quý thị nên tạm thời không thể đi tiễn Quý Noãn, chỉ phái người nhà mang tới vài thứ cho Quý Noãn.
Sau đó ông gọi điện dặn dò vài câu, biết được Mặc Cảnh Thâm sẽ đích thân đưa Quý Noãn đi, lúc này ông mới yên tâm.
Thời tiết Hải Thành đã vào động, vạn vật đóng băng, mà thành phố T ở phương Nam chỉ lạnh hơn mùa hè một chút.
Lúc xuống máy bay, thành phố T đã lên đèn rực rỡ, ngoài trời đang đổ mưa nhỏ.
Quý Noãn muốn nói mình lái xe đến thành phố T là được rồi, dù sao hai ngày nay Mặc Cảnh Thâm cũng vô cùng bận rộn.
Hai ngày trước anh đã hoàn thành xong công việc của mấy ngày sắp tới.
Hôm nay cũng thế, đáng lẽ anh sẽ có một cuộc họp quan trọng đã lên kế hoạch từ rất lâu vào lúc ba giờ chiều nay.
Ai ngờ đúng lúc trùng với thời gian phải đưa Quý Noãn đến thành phố T, thế nên tối qua Mặc Cảnh Thâm đã thông báo với cấp dưới dời cuộc họp lên mười giờ sáng mai.
Tập đoàn Mặc thị có rất nhiều chi nhánh ở thành phố T, khi Quý Noãn ra sân bay mới biết đã có xe chờ sẵn ngoài đại sảnh.
“Khi nào anh về Hải Thành?” Sau khi lên xe, Quý Noãn nhìn thoáng qua đồng hồ, không biết Mặc Cảnh Thâm có thể ở đây với cô bao lâu.
“Bảy giờ sáng mai.” Mặc Cảnh Thâm thấp giọng trả lời: “Anh đã sớm sắp xếp ổn thỏa chỗ ở gần Đại học T cho em rồi.
Bây giờ gửi hành lý trước rồi anh đi cùng em mua chút đồ dùng cần thiết hàng ngày.
Em còn cần thứ gì thì cứ gọi điện bảo chị Trấn gửi tới cho em.” Bây giờ đã hơn tám giờ tối, chỉ còn khoảng mười một tiếng nữa là họ sẽ chia tay.
Bảy giờ sáng mai anh phải lên máy bay, vậy ít nhất phải lên đường trước hai tiếng, cộng trừ này nọ thì chỉ còn mấy tiếng nữa là xa nhau rồi.
“Trước trưa mai Phong Lăng sẽ đến thành phố T.
Cô ấy sẽ đến thẳng chỗ ở tìm em.” Thấy Quý Noãn cứ nhìn đồng hồ, rõ ràng là trong lòng không nỡ, nhưng lại không chịu nói ra.
Anh nhéo má cô: “Nhất định phải ở lại đây sao?” “Đến cũng đến rồi, em cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Em còn tưởng mấy tháng này sẽ cho Phong Lăng tạm thời nghỉ ngơi.
Thật ra phần lớn thời gian ở đây em đều ở Đại học T, anh không cần bảo cô ấy tới đây đâu.” Mặc Cảnh Thâm cười nhẹ, nhưng giọng điệu lại không cho phép từ chối: “Một mình em ở thành phố T, anh thấy em muốn về thẳng Hải Thành với anh ngay bây giờ rồi đấy.” Quý Noãn: “…” Thôi kệ, có Phong Lăng bên cạnh đúng là có thể tránh khỏi rất nhiều phiền toái không cần thiết.
“Anh sắp xếp sẵn chỗ ở cho em khi nào vậy? Nghe nói ký túc xá ở Đại học T cũng không tệ lắm.
Ban đầu em định ở ký túc xá đấy.” “Em mà ở ký túc xá thì anh sợ rằng sẽ không thể tùy ý làm ấm giường cho em.” Quý Noãn: “…” Ai muốn anh làm ấm giường chứ! Rõ ràng cổ chỉ muốn làm một sinh viên đàng hoàng thôi…
Chỗ ở gần Đại học T của Quý Noãn tốt hơn trong tưởng tượng của cô nhiều, căn hộ đầy đủ tiện nghi, rộng khoảng hơn hai trăm mét vuông.
“Một mình em ở trong căn hộ lớn thế này, lại chỉ đến đây đi học, bình thường rất ít khi có thời gian về nhà.
Thật quá lãng phí.” Quý Noãn lượn quanh một vòng trong căn hộ, lúc đi ra vừa khéo gặp Mặc Cảnh Thâm đi vào nhà.
“Dù một tuần em chỉ có thể về nhà một tiếng thì anh cũng không thể để bà Mặc tủi thân được.” Mặc Cảnh Thâm đẩy vali hành lý trong tay cô, chiếc vali màu bạc lập tức chạy vào đến chân tường rồi đứng yên ở đó.
Ngay cả động tác đẩy vali mà cũng soái như vậy.
Người đàn ông này.
Đứng trước thời gian sắp ly biệt, Quý Noãn bỗng nghi ngờ anh đang cố ý dụ dỗ cố.
Cô chợt chạy vào phòng bếp xem thử, anh đúng là đã chuẩn bị hết cho cô rồi.
Tất cả đồ cần dùng đều có đầy đủ ở đây, cơ bản cô không cần phải mua sắm gì nhiều.
Cô lại mở tủ lạnh ra, bên trong cũng đã bỏ không ít các loại hoa quả tươi mới và nguyên liệu nấu ăn.
Cô lấy ra xem thử ngày tháng trên túi, tất cả đều được đưa tới sáng nay.
“Ngày mai anh phải về Hải Thành rồi, đoán chừng phải hơn mấy tháng nữa em cũng không được ăn đồ anh nấu…” Quý Noãn bỗng nhiên chắp tay trước ngực nhìn anh, tỏ vẻ mong đợi: “Đêm nay anh có thể nấu cho em một bữa thật ngon để thỏa mãn dạ dày em không?” Mặc Cảnh Thâm không thèm ngước mắt lên, không rung động chút nào mà bật ra hai chữ: “Không làm.” Quý Noãn: “…
Tại sao? Bây giờ em đói bụng!” Anh nhìn cô bằng đôi mắt đen như mực, Quý Noãn đang định đi qua kéo anh vào bếp, muốn dụ dỗ anh trổ tài lần nữa.
Kết quả, cô vừa đi qua đã đột nhiên bị anh ôm lấy eo, đè cô vào cửa, hơi thở nóng rực phả vào cổ cô.
Cô nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên giọng nói khàn khàn của anh: “Trước khi thỏa mãn dạ dày của em, có phải nên cho anh ăn no trước không?”