Một cơn gió lạnh thổi qua trong mưa tuyết, Phong Lăng không hề nhận ra bản thân đang run rẩy.
Đôi chân vốn đã không còn sức lực của Phong Lăng đã sắp mất đi cảm giác, nhưng trận mưa có lẫn tuyết này ngày một lớn hơn, sấm chớp rền vang hệt như mùa hè, dù trời rõ ràng đã vào đông.
Chỉ có tuyết thôi còn đỡ nhưng giờ lại có thêm cả mưa nên quần áo của Phong Lăng ướt sũng, tuyết lạnh buốt thấm vào trong. Thể lực của Phong Lăng không thể gắng gượng được nữa, nhìn mây đen trêи trời, cô ngẩng mặt lên, mặc cho mưa tuyết lạnh lẽo rơi xuống mặt mình.
Gương mặt vốn tái nhợt giờ lại càng thêm xanh xao hơn, Phong Lăng đã đi lâu như vậy nhưng nơi đây hoàn toàn không có một chiếc xe nào đi qua, dường như con đường này có thể đi đến điểm cuối của sinh mạng.
Nhưng chết thì có gì đáng sợ?
Phong Lăng chẳng có gì bận lòng.
Bước chân của Phong Lăng dần trở nên loạng choạng, cảnh tượng trước mắt cũng dần trở nên mơ hồ…
Đến khi đôi chân cô đã hoàn toàn mất đi cảm giác, đúng lúc phía trước con đường ngoại ô có một chỗ xuống dốc. Hai chiếc vali trong tay cô chợt lăn xuống dưới, Phong Lăng hơi hoảng hốt, định cúi người xuống kéo chúng lại nhưng kết quả lại ngã nhào xuống mặt đất lạnh băng, lăn vài vòng xuống dưới, cuối cùng cô ngã bên đường, nằm yên bất động.
Căn cứ XI.
Đám A K đứng rất lâu trước cánh cổng, trông thấy sự biến chuyển của thời tiết, họ càng lo lắng cho tình trạng của Phong Lăng hơn. Họ vốn định lái xe đưa cô ra ngoài, chí ít cũng đưa cô đến một nơi an toàn, nhưng lúc họ định lái xe đi, cánh cổng lớn đã bị mấy người khác đóng lại.
“Ông cụ Lệ đã có lệnh, hôm nay, ngoài một mình Phong Lăng được rời khỏi căn cứ ra, những thành viên còn lại, không một ai được phép ra ngoài, bằng không tự gánh hậu quả.”
A K nắm chặt vô lăng, hận không thể lái xe đâm mấy người đứng trước cổng.
Nhưng nguồn gốc của vấn đề là ở ông cụ Lệ, nếu không có lời nói của ông ấy, sẽ không ai có gan dám ở đây chặn đường.
“Quá quắt!” Tam Bàn ngồi ở hàng ghế sau, đôi mắt đã đỏ lên: “Thời tiết thế này bảo một mình Phong Lăng phải đi thế nào?”
Mấy người ngồi trêи xe đều lặng im không lên tiếng. Vài phút sau, bọn họ quyết định xuống xe, đội mưa tuyết rồi bước nhanh xông về phía trước cửa trụ sở căn cứ. Thấy cánh cửa đã đóng chặt, họ đồng loạt đứng thành một hàng, mắt nhìn về phía trước cửa, đứng yên bất động.
Trong trụ sở của căn cứ.
Mấy ông lão đang xem video giám sát đội bắn tỉa trêи sân huấn luyện mấy ngày gần đây, quan sát trạng thái lúc Phong Lăng ở cùng với các thành viên khác, chưa xem được bao nhiêu lâu, đột nhiên có người bước vào nói: “Thưa ông Lệ, bốn thành viên của đội bắn tỉa còn có thành viên của đội Một và những người thường ngày có quan hệ khá tốt với Phong Lăng ở trong căn cứ đang đội mưa đứng ở bên ngoài, không biết họ đang muốn làm gì.”
Mấy ông cụ lập tức liếc nhìn ra ngoài phía cửa sổ, quả nhiên trông thấy đám thành viên chính trực đó đang đứng bên ngoài, xếp thành một hàng nghiêm chỉnh, đứng im không nhúc nhích dưới cơn mưa buốt lạnh.