Mục lục
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Mặc Cảnh Thâm - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Lăng đứng im tại chỗ, ánh mắt nhìn xa xăm: “Ban nãy, ở phía bờ sông đối điện có người, em sang đó kiểm tra một lúc, Quý Noãn chắc cũng sẽ không phát ra tiếng động ở đó để thú hút sự chú ý của kẻ thù. Bây giờ xem ra chỉ có một khả năng, chính là đám người đó đã bố trí người ở xung quanh nơi này, chuẩn bị tập kϊƈɦ bất cứ lúc nào, nhưng bất ngờ lại bắt được Quý Noãn.”

“Lão đại, bây giờ phải làm sao đây?” A K cũng hiểu rất rõ về tình trạng của cô Mặc, sợ thật sự đã xảy ra chuyện gì đó, anh ta ôm súng đứng bật dậy: “Phải nhanh chóng đi cứu người thôi.”

Lệ Nam Hành im lặng một hồi lâu, sau đó bình tĩnh nói: “Sắp xếp người canh gác ở mọi ngóc ngách trong rừng rậm! Bây giờ, người của bọn chúng chỉ đám mai phục trong bóng tối, không dám phát ra bất kỳ tiếng động gì để thu hút sự chú ý của chúng ta. Dù Quý Noãn gặp bất lợi về phương diện sức mạnh nhưng cô ấy khác với chúng ta, thoạt nhìn là biết không phải xuất thân từ căn cứ XI. Nếu đầu óc đủ thông minh, cô ấy sẽ tự biết phải làm thế nào để kéo dài thời gian và tự bảo vệ bản thân, tạm thời sẽ không có vấn đề gì đâu. A K, các cậu vào trong với tôi trước.”

Sau khi đặn dò xong, Lệ Nam Hành lại nhìn sang Phong Lăng: “Em đợi ở đây, tuyệt đối không được kϊƈɦ động, đừng tùy tiện đi cứu người một mình.”

Phong Lăng nhìn anh như bị anh nói trúng tim đen, Lệ Nam Hành lại nhìn cô bằng ánh mắt cảnh cáo, sau đó nghiêm lại, quay người đi vào bên trong.

Ngày hôm sau.

Phong Lăng đã thay một bộ đồ màu đen bó sát người, bên hông giắt hai khẩu súng giảm thanh, cô đang ngồi buộc dây giày, đồng thời tra con dao sáng loáng vào vỏ ở bên cạnh trong của giày.

“Em làm gì đấy?” Đúng lúc Phong Lăng vừa buộc dây giày xong, đang định đứng dậy hành động, đột nhiên trước mặt cô có một bóng đen lao tới, đôi giày da màu đen dừng ngay trước mặt cô.

Không cần nhìn lên cô cũng có thể nghe ra đây là giọng nói của Lệ Nam Hành.

Phong Lăng không ngẩng lên nhìn, cố định con dao ở cạnh giày xong, cô lại sờ vào khẩu súng ở hông, sau đó đứng dậy, hững hờ nhìn người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng ở phía trước: “Quý Noãn đã bị bắt cóc một ngày một đêm rồi, em buộc phải vào đó tìm cô ấy.”

Nếu không vì lời cảnh cáo của Lệ Nam Hành buổi tối hôm qua thì cô đã đi vào từ lúc đó rồi.

“Em vào kiểu gì? Giẫm lên mìn để vào à?” Hiếm khi thấy cô kϊƈɦ động thế này, Lệ Nam Hành đanh giọng lại: “Tình hình xung quanh khu rừng rậm này như thế nào, em không rõ hay sao? Nếu bom mìn ở đây bố trí dễ dàng như ở Thung Lũng Rắn trước kia em từng đến, chúng ta cũng không cần phải đóng quân mãi ở đây mà không dám hành động như thế. Xung quanh đây phủ đầy bom mìn còn sót lại của các cuộc chiến tranh lớn từ mấy chục năm trước, rồi còn có thêm bom mìn mới của đám người đó. Em còn chưa tìm được cô ấy thì bản thân đã bị nổ banh xác trước rồi, đến lúc đó lại chờ bọn anh vào hốt xác cho em à?”

Phong Lăng nhăn mặt: “Cô ấy bị bắt lúc ở cùng với em, dù đứng ở vị trí của anh Mặc hay từ vị trí của một vệ sĩ bảo vệ cho cô Mặc thì trách nhiệm hoàn toàn thuộc về em. Dù có phải thịt nát xương tan, em nhất định cũng phải đưa cô ấy an toàn trở về.”

“Anh e là em bị nổ banh xác rồi cũng chưa thể tìm thấy cô ấy đâu.” Lệ Nam Hành lạnh lùng trách móc.

“Anh Mặc đang nắm trong tay bí mật của việc buôn bán vũ khí, hơn nữa đám người đó luôn lo sợ áp lực mà anh Mặc đã tạo ra cho chúng, cho nên không dễ gì ra tay với anh ấy. Nhưng Quý Noãn thì khác, cô ấy không biết gì về đám người đó, cô ấy không hề biết chúng đáng sợ, khát máu tới mức nào, chúng còn giết người không ghê tay nữa!”

“Cô ấy đang mang thai nên sẽ biết làm thế nào để bảo vệ mình hơn, bây giờ em xông vào đó cũng chỉ như lấy trứng chọi đá mà thôi.” Lệ Nam Hành nói: “Anh biết Quý Noãn xảy ra chuyện, em sốt ruột hơn bất cứ ai, em và cô ấy ở bên cạnh nhau bao lâu nay, nên đã có tình cảm rất thân thiết. Nhưng Phong Lăng, em phải nhớ kỹ cho anh rằng, em là một thành viên của căn cứ XI, có phải em đã vứt hết nguyên tắc trong căn cứ ra khỏi đầu rồi không?”

Anh không hề nói chuyện với cô bằng tình cảm cá nhân nữa, mà dùng nguyên tắc của căn cứ.

Phong Lăng lạnh lùng nhìn anh, không đáp lời.

“Không được kϊƈɦ động là nguyên tắc thứ nhất.” Lúc nói dứt câu, anh chợt bất ngờ đá vào bắp chân cô. Lúc Phong Lăng đang định né, anh lập tức vươn tay đoạt lấy hai khẩu súng ở bên hông cô, xoay một vòng trong tay, sau đó cài súng vào bên hông mình.

“Anh…” Phong Lăng tức giận nhìn anh.

“Em hãy ngoan ngoãn ở đây chờ cho anh, nếu không phải trong rừng bố trí đầy bom mìn thì anh đã xông vào từ lâu rồi, còn cần em sốt sắng ở đây chắc?” Lệ Nam Hành thờ ơ nói: “Đội cứu viện biên phòng ở trong nước và đội cảnh sát đặc nhiệm của Mỹ sẽ nhanh chóng cử một lượng lớn trực thăng đến đây, em kiên nhẫn chờ đợi thêm chút đi, hiểu không?”

“Chúng ta cũng có trực thăng mà, em có thể tự lái vào đó!” Phong Lãng cau mày, dù khi còn ở trong căn cứ cô chưa từng học chuyên ngành lái trực thăng, nhưng mỗi thành viên đều được huấn luyện cơ bản, nên căn bản đều biết lái, chỉ xem người của đội nào thông thạo hơn thôi.

“Sh*t!? Thấy thái độ không sợ chết của cô, Lệ Nam Hành lập tức mắng một câu: “Đám người bên trong đó và người của căn cứ chúng ta đấu với nhau bao nhiêu năm rồi mà vẫn chúng chưa bị diệt trừ sạch sẽ? Chúng có bản lĩnh mai phục Mặc Cảnh Thâm, đủ chứng tỏ rằng chúng đã thiết kế từng bẫy mai phục ở đây, chỉ chờ người của căn cứ chúng ta bước vào. Bây giờ, em bay vào đấy, chưa đợi em nhảy xuống cứu người thì đã bị người bên dưới bắn cho banh xác rồi. Một người xưa nay luôn bình tĩnh, cẩn thận và từng ra ngoài làm không biết bao nhiêu nhiệm vụ như em mà lần này lại không thể bình tĩnh lại được hay sao?”

Phong Lăng siết chặt tay thành nắm đấm, nhớ tới hàng ngày Quý Noãn đối với mình như chị em ruột, sau đó lại nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua,

Quý Noãn rất nghe lời, ngoan ngoãn trốn trong bụi cây.

Cô không thể tượng tượng được bây giờ rốt cuộc Quý Noãn đang gặp phải chuyện gì, nhưng trong lòng thật sự lo lắng, vô cùng sốt ruột.

“Nếu em không thể bình tĩnh được thì biến về Hải Thành chờ tin đi, ở đây không cần em nữa.” Thấy vẻ mặt này của cô, Lệ Nam Hành lại mắng thêm một câu. Sau khi tịch thu súng của cô, nếu cô còn tiếp tục kϊƈɦ động thì rõ ràng anh sẽ mặc kệ cô, quay người bỏ đi.

Phong Lăng nhìn theo bóng lưng của Lệ Nam Hành, sau đó lại nhìn hai khẩu súng của mình hiện giờ đang cài ở hông anh, cô âm thầm nắm chặt nắm đấm, lập tức bước lên trước một bước, giơ tay định đoạt lại súng.

Nhưng giây phút Phong Lăng xông tới, Lệ Nam Hành đã lật tay lại, kéo tay cô qua vai anh, sau đó dùng sức quãng cô ngã qua vai mình. Những lúc cô cần xả giận, anh không thể lơ là với cô, nếu không tâm trạng bất an và nóng nảy của cô quả thực không có chỗ nào để xả. Thấy cô lạnh mặt, không ngừng tấn công muốn đoạt lại súng, Lệ Nam Hành giơ tay ngăn cản, chỉ phòng thủ chứ không tấn công. Đến cuối cùng anh cũng lật tay ghìm chặt cổ tay cô, bất thình lình kéo cô gái đang đầy lo lắng và bất an vào trong lòng, giữ chặt lấy cô. Thấy thế, Phong Lăng bắt đầu vùng vẫy, nhưng anh lại cúi đầu nhìn xuống cần cổ trắng nõn của cô, tất cả các dấu vết trêи đó đều đã tan biến hết, sạch sẽ như một miếng ngọc màu trắng hoàn mỹ, vì sự giằng co đấu đá bây giờ nên trêи đó đang phủ một lớp mồ hôi mỏng.

Thấy cô vẫn đang vùng vẫy loạn xạ, Lệ Nam Hành cúi đầu hung hăng cắn một phát vào cổ cô.

“Buông em ra!” Phong Lăng rùng mình, cũng nhờ cơn đau này nên cô bình tĩnh lại hơn nhiều, khẽ kêu lên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK