Tim Quý Mộng Nhiên bỗng chốc nặng trĩu, cô ta lùi về sau một bước, chân như nhũn ra, tựa như đứng không vững, phải dựa vào chiếc xe phía sau để giữ mình không khuyu xuống.
Mặt cô ta trắng bệch, vừa chột dạ vừa khó tin nhìn nụ cười giả tạo của Quý Noãn.
Làm sao chị ta biết được? Sao ngay cả đám bạn cô ta từng giao tiếp mà Quý Noãn cũng biết? Tại sao bây giờ ngay cả suy nghĩ của cô ta mà chị ta cũng biết? Chẳng lẽ Quý Noãn bị ma quỷ nhập hồn? Vì vậy mới có khả năng biết trước tương lai? Không! Không thể nào! Nhất định là có vấn đề: Cô ta đoán không chừng Quý Noãn đã điều tra mình, cho nên mới biết đám bạn mà cô ta quen, từ đó đoán ra chuyện này.
Chắc chắn là như thế! Nhưng cho dù là nghĩ vậy, Quý Mộng Nhiên vẫn sợ hãi nhìn Quý Noãn, không hiểu tại sao bây giờ chị ta lại trở nên khó nắm bắt như vậy…
Cả người Quý Mộng Nhiên đều căng cứng, Quý Noãn chỉ nhìn cô ta, nở nụ cười như có như không, mà chẳng hề có hành động nào khác.
Quý Noãn vươn tay, vỗ lên vai cô ta: “Mộng Nhiên à, làm người phải nên an phận một chút, đừng nên có tư tưởng thái quá.
Nếu muốn hủy hoại một người, trước tiên cô phải chắc chắn sẽ không hủy hoại chính bản thân mình…” Quý Mộng Nhiên tựa vào sườn xe, mặt mày như hóa đá, cả người như sắp trượt từ cửa xe xuống.
Cô ta giơ tay hất mạnh tay Quý Noãn ra, tránh không cho cô chạm vào.
Vốn dĩ Quý Mộng Nhiên không sợ những lời này, nhưng vừa rồi trong ánh mắt của Quý Noãn dường như ẩn chứa sự thù hận chôn giấu bao nhiêu năm và cả nghìn lời muốn nói.
Quý Mộng Nhiên nhìn mà không hiểu, chỉ biết sợ hãi.
Không hiểu vì sao, nhận ra tia lạnh lẽo phát ra ánh mắt của Quý Noãn, Quý Mộng Nhiên run sợ đến tận xương tủy, đó là cái lạnh thấu xương không hình dung nổi…
Chuyện đã đến nước này, bây giờ Quý Noãn đã không còn muốn úp mở với Quý Mộng Nhiên nữa.
“Cô tự mình thu xếp ổn thỏa đi.” Ánh mắt Quý Noãn quét qua mặt cô ta, hơn nữa còn nhướng lên một cái khiến Quý Mộng Nhiên muốn vươn tay xé nát cái dáng vẻ tươi cười này của cô.
Quý Noãn thản nhiên lãnh đạm xoay người bước vào trong nhà.
Quý Mộng Nhiên vẫn đứng chết sững bên cạnh cửa xe.
Sau khi nghe tiếng mở, đóng cửa, xác định Quy Noãn đã vào nhà thì cô ta mới từ từ thở phào.
Quý Mộng Nhiên hít một hơi, cầm điện thoại vừa mới mua, mở video quay lén Quý Noãn trước kia trong email ra.
Trong đoạn video, Quý Noãn cao ngạo như khổng tước, không xem ai ra gì, luôn miệng nói móc châm chọc, rất dễ bị cô ta nắm đằng đuôi.
Đây đều là clip video mà lúc trước cô ta muốn cho Mặc Cảnh Thâm xem, để anh thấy được thường ngày Quý Noãn bị chiều hư đến mức nào.
Quý Mộng Nhiên xem lại đoạn video này lần nữa, lòng bàn tay rịn ra một lớp mồ hôi.
Chỉ trong một đêm Quý Noãn đã biến đổi khôn lường, lại còn giỏi bày mưu tính kế.
Thoạt nhìn trông cô rất đơn thuần, nhưng thực tế lại đen tối đến đáng sợ.
Thậm chí, Quý Noãn có thể biết được chính xác những chuyện cô ta còn chưa làm, nhìn thấu hết những suy tính trong lòng cô ta, không để cho cô ta có bất kỳ cơ hội phản kích nào.
Cô ta giống như luôn bị Quý Noãn dắt mũi vậy.
Cho dù có thay đổi thế nào, thì một người cũng không thể biến thành như vậy.
Chỉ trong một đêm, Quý Noãn có thể suy đoán ra được toàn bộ mục đích của cô ta, thậm chí còn biết luôn cả những chuyện chưa xảy ra, khiến tất cả suy nghĩ và kế hoạch của cô ta đều phơi bày ra hết.
Có phải Quý Noãn đang che giấu bí mật gì không? Nhất định là có.
Nếu không, sao có thể như vậy được…
Tất cả đều quá không hợp lý! Tất cả đều xoay vần trong lòng bàn tay của Quý Noãn! Chuyện này không hợp lý!
***
Sau khi Quý Noãn đi vào bên trong đã sớm khôi phục sự bình yên vốn có bởi vì bộ dạng làm bộ làm tịch của Thẩm Hách Như.
“Mộng Nhiên đi thật rồi sao?” Thấy Quý Noãn trở vào một mình, Thẩm Hách Như nhíu mày hỏi.
Quý Noãn thờ ơ liếc bà ta: “Dì Thẩm, tôi đúng là không hiểu được loại người như dì.
Lúc trước vì để được sống yên ổn tại nhà họ Quý, dì nói cắt đứt quan hệ là đoạn tuyệt với con mình ngay.
Dì lạnh lùng vô tình đến mức ấy mà bây giờ lại đi quan tâm đứa con ghẻ của mình như vậy à?” “Noãn Noãn, con nói gì vậy.
Tuy rằng vừa rồi dì có hơi cao giọng nhưng cũng chẳng phải vì muốn tốt cho hai chị em các con sao?” Thẩm Hách Như vừa cười, vừa vén tóc trên gò má ra sau tai, giả vờ làm vợ tốt mẹ hiền: “Chuyện năm đó con còn nhắc lại làm gì.
Mấy năm qua chỉ có con và Mộng Nhiên ở lại bên cạnh dị, thân sơ thế nào dì cũng biết rõ mà.” Quý Noãn cười nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.
Cô nhìn về phía Quý Hoằng Văn, bây giờ vẻ mặt ông vẫn còn rất khó coi: “Ba nói chuyện với con một chút nhé?”
Từ lúc Quý Noãn vừa bước vào nhà, Quý Hoằng Văn đã biết chắc chắn hôm nay cô về là có chuyện muốn nói.
Ông bảo: “Đến phòng sách chờ ba.” “Con bé này, còn bí mật gì chứ.
Dì đã gả vào nhà họ Quý nhiều năm rồi, đâu phải người ngoài, có gì là không thể nói trước mặt dì đây?” Thẩm Hách Như cố nén nhẫn nhịn, tuy nhiên giọng điệu vẫn có chút kỳ quái.
Quý Noãn đang định lên lầu, nhưng khi đi ngang qua Thẩm Hách Như thì cô như vô ý ngừng bước, hạ thấp giọng nói chỉ có bà ta nghe được: “Dì Thẩm, tôi còn chưa tính với dì món nợ năm đó mà Thịnh Dịch Hàn nợ tối.
Dì đừng tưởng rằng lúc trước di cắt đứt quan hệ mẹ con là có thể bảo vệ được anh ta.
Dì ở nhà họ Quý ẩn nhẫn nhiều năm như vậy chắc cũng mệt lắm nhỉ?” Vẻ mặt Thẩm Hách Như cứng đờ, bà ta liếc mắt nhìn về phía cô.
Quý Noãn khẽ mỉm cười với bà ta: “Tôi khuyên dì sau này ở nhà họ Quý đừng tiếp tục đeo mặt nạ mà sống nữa, mệt mỏi lắm.” Dứt lời, cô không đợi Thẩm Hách Như phản ứng mà đã đi thẳng lên lầu.
Vào phòng chưa bao lâu, Quý Hoằng Văn đã bước vào: “Đột nhiên con gấp gáp trở về như vậy là có gì muốn nói?” “Ba, dì Thẩm đã gả cho ba rất nhiều năm.
Con biết trước đây con không hiểu chuyện, lúc ở nhà cũng không cho dì ta sắc mặt tốt, nhưng con chưa từng gây khó dễ hay nhắm vào dì ta.
Chuyện này chắc ba cũng rõ.” Quý Noãn mở miệng, chậm rãi nói.
Quý Hoằng Văn gật đầu: “Ừ.”
“Khoảng thời gian trước, con mang vài viên thuốc thực phẩm chức năng mà bà ta mua từ nước ngoài về, đưa cho chuyên gia phân tích thành phần thuốc.” Dứt lời, Quý Noãn cầm một xấp giấy từ trong túi ra, đặt lên bàn: “Đây là kết quả kiểm tra, ba xem thử đi.” Quý Hoằng Văn bước đến cạnh bàn, đeo mắt kính vào, đọc kỹ báo cáo phân tích thành phần thuốc.
Sau khi xem xong, Quý Hoằng Văn không nổi giận đùng đùng như Quý Noãn nghĩ.
Ông nheo mắt đứng đó im lặng một lát, rồi nói: “Trước tiên, con đừng để chuyển này lộ ra ngoài.
Con là con gái ba, ba vô cùng tin tưởng con.
Nhưng chuyện này không thể kết luận dễ dàng như vậy, ba cần phải xác nhận trước khi xử lý chuyện này.”
Quý Noãn vừa định nói tiếp, nhưng đột nhiên khựng lại.
Cô đảo mắt nhìn về cánh cửa phía sau.
Ngoài cửa có một bóng người trốn ở đó, dường như sợ bị phát hiện nên đứng im như tượng, chỉ lộ ra cái bóng.
Nếu như không phải Quý Noãn đứng gần cửa, lại có giác quan nhạy bén thì chắc cô sẽ không phát hiện ra được.
Cô nhìn hướng đó, rồi lại dời mắt về phía Quý Hoằng Văn, chậm rãi nhếch môi.
Cũng vì ánh mắt của Quý Noãn cho nên Quý Hoằng Văn mới chú ý đến người đang ẩn úp ngoài cửa, bất giác sắc mặt ông tối sầm lại.