Mục lục
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Mặc Cảnh Thâm - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệ Nam Hành lại nhìn đến gương mặt đang say ngủ của cô gái, một thứ cảm xúc nào đó bỗng như ngọn núi lửa phun trào trong nháy mắt, anh không thể tiếp tục che giấu nơi đáy mắt được nữa.

Khi hôn mê, Phong Lăng vốn không biết mình đang ở tình cảnh như thế nào, càng không biết mình đã bị người đàn ông mà chính cô luôn để phòng định dùng ánh mắt xâu xé. Nhưng độ nhạy cảm trời sinh và bản năng đã khiến cô nhận ra loại nguy hiểm mơ hồ nào đó nên dù đang trong cơn mê, cô vẫn hơi nhíu mày, chỉ là mí mắt nặng trĩu, ý thức rã rời, cơ thể lại nóng một cách kỳ lạ, làm sao cũng không thể mở hai mắt ra được.

Cô tưởng mình đã che giấu lâu như vậy thì sẽ có thể tiếp tục che giấu hết lần này tới lần khác.

Mấy năm trước, Lệ Nam Hành không ở trong căn cứ, điều này đã khiến cô có cơ hội tiếp tục lừa đối mọi người, nhưng sự trùng hợp và hoài nghỉ hết lần này đến lần khác, cộng thêm một vài lần sơ xuất ngẫu nhiên, bí mật trí mạng của cô đã bị người đàn ông vạch trần.

Nếu như là lúc bình thường, Lệ Nam Hành muốn nhìn rõ quần áo mặc trêи người cô, nhìn rõ con người này của cô thì chắc không dễ dàng như vậy.

Phong Lăng bị hôn mê thế này cũng trở nên ngoan ngoãn, yên tĩnh một cách hiểm thấy.

Lệ Nam Hành nhìn cô gái trông có về như đã cảm nhận được điều gì đó nhưng lại không thể tỉnh lại, lại nhìn vết thương gai mắt trêи vẳng trán và gương mặt trắng ngần của cô. Nếu không phải tiếng chuông cửa chợt vang lên đúng lúc này, sợ rằng anh đã lại lột quần cô ra rồi…

Dẫu sao cô cũng đã bị bỏ thuốc, dù gì việc anh muốn biến thành cẩm thú cũng không phải chỉ có một, hai lần, dù sao cô cũng đã dám giết người thì cũng phải đám gánh hậu quả. Nếu anh đã giúp cô chống đỡ thì sau khi làm sai, cô nên khóc lóc theo cách anh muốn nghe trêи giường chứ không phải là nằm bất tỉnh thế này.

Nếu không, thể này thật có lỗi với việc anh liều mạng lái xe với vận tốc 220 km/h xông vào quân khu và huyết áp tăng cao trêи suốt chặng đường đi.

Đôi mắt của người đàn ông thâm trầm, một ɖu͙ƈ vọng dã thú nào đó đã bị anh đè xuống. Anh tiện tay cài nút áo trêи chiếc áo mỏng của Phong Lăng lại, che mảnh vài quấn ngực bên trong đi, sau đó đắp chăn lên người cô, xoay người đi ra mở cửa.

Nhưng người đàn ông vừa xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, vì tác dụng thuốc trong người nên cô gái trêи giường đã không khống chế được mà đột nhiên phát ra một tiếng rêи rỉ rất khẽ, rất nhẹ như tiếng mèo kêu. Âm thanh rất nhỏ nhưng lại khiến Lệ Nam Hành chẩn động tới mức loạng choạng, suýt nữa va vào cánh cửa.

Lệ Nam Hành nhẫn nhịn, tai lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, anh bước nhanh ra ngoài với gương mặt đen sì, mở cửa ra, lạnh giọng nói với người đàn ông mặc áo blouse trắng vô cùng đẹp trai đang cảm hộp thuốc ở bên ngoài: “M* kiếp, cậu không thể đến muộn hơn một chút được à?”

Tần Tư Đình: “…???”

“Bây giờ bác sĩ nào cũng đúng giờ vậy à?” Sắc mặt của Lệ Nam Hành đen đến mức khó coi.

Tần Tư Đình: “… Bà m* nó không phải cậu bảo tôi phải đến trong vòng nửa tiếng à? Còn nói bằng cái giọng có người đang nguy cấp cơ mà!”

Cùng lúc đó, Tần Tư Đình cũng liếc mắt vào bên trong: “Sao? Có chuyện gì à? Tôi xuống lầu uống tách cà phê rồi lên sau nhé?”

Mặt Lệ Nam Hành không cảm xúc, anh xoay người lại ra hiệu bảo anh ta đi vào: “Vào đi, cứu người trước.”

Tần Tư Đình liếc anh một cái, hừ lạnh rồi cười bảo: “Chưa thấy cậu gấp gáp như thế bao giờ đấy, người bị thương là ai vậy, nam hay nữ?”

“Đừng có nói nhảm nữa, mau vào cứu người đi.” Lệ Nam Hành xoay người đi vào.

Tần Tư Đình cười cảm thán: “Thần bí thế này chẳng giống phong cách của cậu chút nào.”

Nhưng mà mạng người quan trọng, bây giờ cũng không phải lúc để đùa giỡn, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng xắn ống tay áo lên rồi đi vào.

Thấy Phong Lãng đang nằm im, không nhúc nhích ở trêи giường rồi lại nhìn vết thương khá nghiêm trọng ở trêи trán cô, Tân Tư Đình đi thẳng tới, kiểm tra vết thương của cô. Sau khi kiểm tra xong, anh ta quay sang hỏi Lệ Nam Hành: “Sao lại bị thương? Ngất bao lâu rồi?”

Lệ Nam Hành đưa điện thoại di động cho Tân Tư Đình, người sau nhận lấy, thấy trêи màn hình điện thoại là một đoạn video giám sát vừa được gửi đến điện thoại của anh. Sau khi xem xong, anh ta cũng không nói gì thêm nữa, đặt điện thoại xuống rồi lấy đổ đạc xong hộp cứu thương ra xử lý vết thương cho Phong Lăng, vừa làm vừa nói: “Cậu chỉ bảo tôi cầm hộp cứu thương đến đây nên tôi tưởng chỉ bị thương ngoài da thôi. Bị va đập nghiêm trọng thế này, tôi cũng không chắc được phần não có chịu ảnh hưởng hay chấn động gì không. Tôi biết chuyện người của căn cứ XI không tiện vào bệnh viện, nhưng tốt nhất vẫn nên rút chút thời gian đi kiểm tra thử.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK