Cô và bà Phong cũng không gặp nhau được mấy lần nhưng không biết tại sao, theo bản năng cô luôn cảm thấy bà Phong chắc chắn là một người rất dịu dàng. Chỉ có điều, mỗi lần hai người nói chuyện, chính cô cũng không hiểu được vì sao cứ một lát, bà lại nói con gái lớn, con gái út gì đó, nhưng chẳng phải nhà họ Phong chỉ có một cô con gái thôi sao?
Trước giờ Phong Lăng chưa từng suy nghĩ sâu xa về những câu chuyện đó.
Dường như lúc nhìn thấy bà Phong, theo bản năng Phong Lăng hơi dừng chân lại một chút, ngoảnh đầu nhìn về phía người đang tiếp tục bước từ trêи chiếc xe đó xuống.
Mẹ của Tần Thu cũng ở trêи xe, bà lão là người cuối cùng xuống xe, phía sau lại có một chiếc xe thể thao phóng đến. Phong Minh Châu bước xuống từ vị trí lái xe, sau đó tiện tay ném chiếc chìa khóa xe tự động cho nhân viên bảo vệ của khách sạn đang nhanh chóng chạy đến gần. Cô ta xách túi da, cũng không nhìn người đang bước xuống từ một chiếc xe khác, mà đi thẳng một mạch vào bên trong.
Dù cho Tần Thu đang đỡ mẹ mình xuống xe, có lẽ đang cần người khác phụ giúp một tay nhưng Phong Minh Châu không hề có ý định quay lại giúp, thậm chí còn muốn mặc kệ họ, bỏ vào trong trước một mình.
May mà cạnh đó có bảo vệ đến giúp, chân của bà Tần thu không còn nhanh nhẹn như lần gặp trước, sau khi bước xuống xe bà lão thở hổn hển mấy hơi, không biết đã nói những gì với bà Phong, sau đó lại bước lên bậc thềm.
“Nhìn gì thế?” Kiều Phỉ quay lại thì thấy Phong Lăng đứng yên tại chỗ không định đi, anh ta cũng nhìn theo tầm mắt của cô.
Lúc nhìn thấy bà Phong, Kiều Phỉ hơi nghi hoặc, sau đó nhìn những người khác ở xung quanh: “Chủ nhân của nhà họ Phong, ông cụ Phong và bà cụ Phong rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác. Họ cũng rất ít khi tham gia những buổi hoạt động tiệc tùng thế này, thường thì đều là do ông Phong và bà Phong dẫn Phong Minh Châu đến tham dự, thỉnh thoảng mẹ của bà Phong cũng sẽ đến dự, tham gia cho khuây khỏa. Nếu tôi nhớ không nhầm thì hai vị này chính là bà Phong và mẹ của bà ấy.”
Phong Lăng không nói gì.
Đương nhiên cô nhận ra hai người họ.
Dù sao cô cũng đã từng giúp họ bắt kẻ xấu và cũng từng ngồi ăn với nhau một bữa cơm.
Ánh mắt mà mẹ Tần Thu nhìn cô thế nào, đến giờ cô vẫn không quên.
“Đi thôi.” Phong Lăng dời mắt.
Tần Thu đỡ mẹ mình bước lên bậc thềm, vừa đi vừa nói: “Mẹ, dạo này thời tiết ở Los Angeles càng ngày càng lạnh, nếu chân mẹ khó chịu, không muốn ra ngoài thì cứ ở nhà nghỉ ngơi. Những hoạt động kiểu này, về sau để một mình Minh Châu đến tham dự là được rồi, bây giờ con bé cũng không còn là trẻ con nữa, cũng không cần chúng ta phải đi theo đến những bữa tiệc xã giao thế này đâu.”
Bà lão kia vừa đi vừa nói: “Nằm suốt ở nhà cũng không thoái mái, bây giờ mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, lúc có thể đi lại thì nên đi ra ngoài nhiều một chút, ngộ nhỡ một ngày nào đó không đi lại được nữa, đến lúc đó thì xong rồi, lại phải nằm trêи giường để người khác nhọc lòng chăm sóc.
Lúc đi vào phòng tiệc, vừa hay, Phong Lăng và Kiều Phỉ đi lướt qua một người khác, giây phút đi lướt qua, Tần Thu đang cúi xuống sửa sang lại trang phục trêи người bà Tần, vì vậy không nhìn thấy họ đi qua.
Lúc này, Phong Minh Châu đang ở phía trước, cô ta đang uống sâm panh cùng với vài cô gái nhà quyền quý mà mình thân quen, lúc quay đầu lại thấy Tần Thu và bà ngoại vẫn chưa vào, lập tức quay đi tìm với vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn. Sau khi thấy hai người họ chậm rãi bước vào, cô ta lập tức đặt chiếc ly không trong tay xuống, nói: “Mẹ, lần sau để bà ngoại ở nhà nghỉ ngơi đi, những nơi thế này không thích hợp với bà đâu.”
Bà cụ Tần biết Phong Minh Châu đang trách bà ấy đi lại chậm chạp, chê bà ấy phiền phức nên cũng không nói gì. Cháu ngoại của bà ấy được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, nên bây giờ cũng đã quen với việc thể hiện tính cách đồng đảnh ra ngoài. Bà ấy đã quen rồi, lập tức vỗ nhẹ tay Tần Thu, ý bảo con gái đừng nổi giận với cháu gái mình ở đây.