Nghe Bác sĩ Tần nói chắc chắn có thể trị khỏi, lúc này chị Trần đứng bên cạnh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Có thể trị khỏi là được, bà chủ gặp tai nạn lớn như thế, khó khăn lắm mới tỉnh lại được, nhất định đừng xảy ra bất kỳ vấn đề nào khác. Miễn là có thể trị khỏi, bảo chúng tôi phối hợp điều trị thế nào cũng được.” Chị Trần nói rồi lại nhìn sang Quý Noãn, thấy lúc này cô đang nép vào người Mặc Cảnh Thâm vì cảm thấy anh trông quen mắt, trong khi những người khác thì ngay cả một cái nhìn cô cũng không nhìn. Tuy nhiên, rõ ràng ánh mắt cô di chuyển đến ai thì cũng chỉ có nỗi sợ hãi nhưng khi nhìn Mặc Cảnh Thâm lại không.
Nhanh thì một tuần, lâu thì nửa năm, nếu ông Mặc có thể khiến bà chủ tin tưởng và ỷ lại trong thời gian không dài cũng không ngắn này thì thật sự không có gì đáng lo.
Tần Tư Đình thấy lúc này rõ ràng Quý Noãn đã không còn để ý đến những người khác, hoặc có thể nói là sự chú ý của cô rất dễ bị thu hút bởi mấy thứ nho nhỏ. Cô đang nghịch cái nút áo màu xám bạc trên cổ áo sơ mi của Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm cúi đầu nhìn cô, không ngăn hành động mân mê này, chỉ ôm cô chặt hơn, đồng thời ngước mắt lên. Tình trạng hiện giờ của Quý Noãn thật sự khiến mọi người ngạc nhiên, nhưng sau khi biết được vị trí bị thương của Quý Noãn, Tần Tư Đình đã từng hỏi Bác sĩ Wendelll về vấn đề khả năng ảnh hưởng tới trí tuệ và trạng thái tinh thần các thứ. Anh là nhân tài kiệt xuất trong giới y học nội khoa, cũng tìm hiểu rất sâu đến lĩnh vực thần kinh não bộ, lời anh nói tất nhiên là có căn cứ.
“Cậu chắc chắn cô ấy không có vấn đ”ê gì khác chứ? Không càn đến bệnh viện kiểm tra cụ thể sao?”
“Muốn đến kiểm tra cũng được, nhưng với tình trạng hiện giờ của cô ấy thì gặp phải ai đó không quen hoặc người xa lạ đều sẽ bị kích động và sợ hãi. Tôi thấy, bây giờ trí thông minh của cô ấy chỉ khoảng bảy tám đển mười tuổi thôi, vả lại tư duy và trí nhớ lẫn lộn, có khi thì nhớ rất rõ, khi thì chẳng nhớ gì. Bây giờ quan trọng nhất là cân có người dạy bảo cho cô ấy, đừng để cô ấy đi với người có dụng ý xấu, cũng đừng để cô ấy tùy tiện rời khỏi tầm mắt cậu. Tôi sẽ liên lạc với một viện nghiên cứu quen biết, để họ nhanh chóng nghiên cứu điều chế ra loại thuốc hiệu quả hơn.”
Nói xong, Tần Tư Đình lại nhìn đống bừa bộn dưới đất và cửa tủ mở toang, không cần hỏi cũng đoán ra được đã xảy ra chuyện gì.
“Còn nữa, bây giờ thỉnh thoảng cô ẩy sẽ không kiểm soát được cảm xúc vì cơn đau đầu, nhất định đừng để cô ấy bị kích động. Tốt nhất là cậu nên để cô ấy trong một môi trường mà cô ẩy cảm thấy an toàn và thoải mái, đừng để cô ấy tiếp xúc với người mà cô ấy đã từng chán ghét hoặc căm hận, cũng đừng để cô ấy gặp phải người khiến cô ẩy có cảm xúc cực đoan. Bởi vì thỉnh thoảng cô ấy sẽ nhớ lại một số ký ức, có điều chính bản thân cô ấy cũng không biết được nguồn gốc của những ký ức đó, sẽ rất suy sụp.”
“Tại sao anh không trả lời tôi? Anh tên là gì vậy?” Quý Noãn tựa đầu vào ngực Mặc Cảnh Thâm. Dường như được anh ôm trong chốc lát đã cho cô cảm giác quen thuộc khiến cô không còn chống cự anh nữa. Cô chỉ nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe vì mới khóc, hơi tò mò, hơi dè dặt, tay vẫn nắm lấy nút áo sơ mi của anh, vô thức gảy qua gảy lại.
Mặc Cảnh Thâm giơ tay lên nắm chặt lấy tay cô, động tác vô cùng dịu dàng và cẩn thận. Anh cụp mắt, nhìn vào đôi mắt hoang mang và thuần khiết như trẻ con của cô, tim khẽ rung động, cúi đầu ghé vào tai cô, trầm giọng nói: “Anh là chồng em, đừng sợ, nhé?”
Chồng?
Quý Noãn suy nghĩ cẩn thận từ đống từ ngữ mà mình biết, hồi lâu sau mới thốt lên hỏi: “Là người muốn ngủ với tôi sao?”
Mặc Cảnh Thâm: “…”
Chị Trần: “…”
Tần Tư Đình: “…” ***
Sau khi rời khỏi phòng ngủ, Tần Tư Đình lại tiếp tục dặn dò chị Trần những điều cần chú ý về tình trạng hiện tại của Quý Noãn, sau đó lái xe về bệnh viện lấy thuốc.
Trong phòng ngủ, Quý Noãn vẫn tựa vào lòng Mặc Cảnh Thâm. Lúc này cô đã không còn mân mê nút áo của anh nữa, mà đổi chỗ khác, đó là nhéo mặt anh, như thể muốn xác định anh là người trong mơ hay là người thật. Cô nhìn chằm chằm vào mặt anh, ấp úng nói: “Hình như… em đã từng gặp anh rồi…”
Mặc Cảnh Thâm kéo tay cô xuống, cứ ôm cô như thế, xòe tay cô ra, kiên nhẫn viết ba chữ tên mình vào lòng bàn tay cô: “Còn biết chữ không?”
Quý Noãn ngây người nhìn ngón tay thon dài đang viết chữ vào lòng bàn tay mình, đọc theo: “Mặc… Cảnh… Thâm…”
Sau khi đọc xong, cô lại ngây người, hồi lâu sau mới nhỏ giọng thì thầm: “Cái tên này quen quen…”
Nghe cô nói vậy, Mặc Cảnh Thâm không biết nên vui hay nên đau lòng.
Đau lòng là cô đã tỉnh nhưng lại vì bị thương mà để lại di chứng, suy cho cùng vẫn phải tiếp tục tiếp nhận điều trị mới được. Vui là dù trí nhớ cô có lộn xộn, thần trí mơ hồ, nhưng cô vẫn có chút ấn tượng về những điều liên quan đến anh. Cô không quên anh, chẳng qua là trí nhớ lẫn lộn không phân biệt được mà thôi.
Ngay lúc Mặc Cảnh Thâm lại im lặng nắm tay cô lần nữa, Quý Noãn bỗng ngẩng đầu lên, nở nụ cười đầu tiên từ khi tỉnh lại. Mặc dù nụ cười vẫn còn thận trọng, như thể chỉ cảm thấy an toàn khi ở bên anh, không muốn rời xa anh, còn sợ anh không cần mình mà vẻ mặt có hơi nịnh nọt, cười rạng rỡ hỏi: “Vậy em có thể gọi anh là Thâm Thâm không?”
Mặc Cảnh Thâm hơi nhíu mày: “Gọi anh là gì cơ?”
“Thâm Thâm đấy!” Quý Noãn lại nắm lấy áo sơ mi của anh, như thể sợ anh từ chối vậy.
Nhìn ánh mắt thấp thỏm và dè dặt của cô, trái tim Mặc Cảnh Thâm vừa đau vừa xót, đồng thời như bị tan ra, kiên nhẫn cất giọng ấm áp: “Ừ, em vui là được.”
Quả nhiên, Quý Noãn lập tức vui vẻ, sau đó toàn hỏi mấy vấn đề tạp nham, ví dụ như tại sao anh là chồng của cô, tại sao cô bị mất trí nhớ, tại sao lúc vừa mới tỉnh lại, có nhiều người gọi cô là bà chủ như vậy, tại sao những người này cứ muốn cho cô uống thuốc…
Mặc Cảnh Thâm kiên nhẫn trả lời cô từng vấn đề một, mãi đến khi Quý Noãn cứ thế thiếp đi trong vòng tay thì anh mới nhìn sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt của cô gái đang say ngủ, bế cô lên giường rồi khẽ đặt cô xuống để tránh đánh thức cô. Tay anh đỡ sau gáy cô, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, cuối cùng rút tay ra, cụp mắt yên lặng nhìn cô đang ngủ say.
Khi Mặc Cảnh Thâm ra khỏi phòng ngủ chính, chị Trần lại bê cơm vào lần nữa. Dù Quý Noãn đã hất đổ rất nhiều thứ sau khi tỉnh lại, nhưng vẫn phải cho cô ăn chút gì đó.
Kết quả, vừa trông thấy biểu cảm của ông Mặc khi bước ra, rõ ràng bây giờ Hải Thành đã sắp vào Đông, tuy trong nhà rất ấm, nhưng chị Trần vẫn không kìm được mà hơi run rẩy.
Rốt cuộc là ai đã hại bà Mặc ra nông nỗi này? Chị có dự cảm, dù đối phương đã chết thì có lẽ tro cốt cũng sẽ bị đào lên lần nữa để đốt thêm mấy trăm lần…