Cô về chung cư với anh chỉ là vì cô không muốn quay về căn cứ để sớm phải đối mặt với các tin đồn nhảm nhí thôi, điều quan trọng nhất là vì vừa rồi cô thấy anh đã nổi giận nên mới muốn thuận theo ý anh, không muốn đắc tội với anh. ”
Nhưng ai biết được rằng, vừa về nhà lại thành ra như thế này.
Hơi thở của Phong Lăng lại bị cướp đoạt, lúc cô lại bị hôn đến mức hô hấp trở nên hỗn loạn, hoa mắt chóng mặt, bàn tay của người đàn ông cứ như vậy ấn tay cô xuống thân dưới của anh.
Nơi đó đã có sự thay đổi rõ rệt, anh không cho tay cô rời đi, vẫn áp chặt cô lên tường.
Anh cúi xuống nhìn ánh mắt hơi bối rối mà lại mơ màng của cô, sau đó dùng trán mình áp lên trán cô, hơi thở hổn hển, giọng nói khàn khàn cất lên: “Nhìn bộ dạng nhẫn nhịn này của cậu, tôi thật sự muốn lột sạch cậu luôn.”
Phong Lăng đờ ra, sau đó cô lại nghe thấy người đàn ông nói khẽ bên tai mình: “Phong Lăng, tôi hỏi cậu, nếu bây giờ đổi thành một người đàn ông khác đè cậu ở đây và làm như thế này với cậu, cậu có ỡm ờ như bây giờ không hay là hận không thể đâm một dao, giết hắn ta như làm với lão sĩ quan chỉ huy mập kia?”
Phong Lăng chưa hề suy nghĩ đến vấn đề này và cũng chưa từng thử so sánh.
Nhưng lúc này, vì câu hỏi của anh, mà trái tim cô đã chợt đập loạn.
Từ sự sỉ nhục trong lời nói của lão sĩ quan chỉ huy, cô đã muốn giết lão ta, nếu đổi thành một người đàn ông khác dám làm thế này với cô, sợ rằng không biết hắn ta đã chết trước mặt cô bao nhiêu lần.
Vậy, Lệ Nam Hành thật sự là một người đặc biệt sao?
Nhìn thấy ánh mắt của cô gái đang trở nên bối rối, như thể cô đã hiểu ra điều gì đó lại như không hiểu gì lắm, trêи khuôn mặt Lệ Nam Hành xẹt qua một ý cười không dễ bị người khác phát hiện.
Anh hơi cúi đầu xuống, hờ hững nói: “Đến mấy lời như lên núi đao xuống biển lửa mà cậu còn dám nói, có biết thế nào là lên núi đao, xuống biển lửa không? Bây giờ đang có một biển lửa để cậu xuống đấy, dám không?”
Phong Lăng định thần lại, hơi nghi hoặc: “Biển lửa gì?”
Người đàn ông dùng ngón tay gõ vào bàn tay đang bị ấn xuống phía dưới người anh của cô, đầy vẻ sâu xa nói: “Không phải cậu rất muốn cảm ơn tôi à? Thế thì hành động phải ‘chân thành’ vào, cậu cho rằng bây giờ nên làm thế nào?”
Phong Lăng: “… Chân… chân thành gì cơ?”
Lệ Nam Hành cau mày, không nói gì nữa, nhưng ánh mắt thì không cần nói cũng hiểu.
Phong Lăng liếc nhìn anh, sau đó cúi đầu nhìn xuống vị trí mà tay mình đang đặt lên.
Mặt cô lập tức nóng bừng: “Lệ Nam Hành, anh quá đáng…”
Anh cứ nhìn cô như vậy, dưới đáy mắt thâm sâu vô tận ẩn chứa một ý cười nhạt, tỏ vẻ muốn chờ cô chủ động.
Phong Lăng mím môi, bị người đàn ông nhìn như vậy, cô bắt đầu thấy không được tự nhiên.
Điều mấu chốt là bị anh ép lên tường như thế này, cô không thể không hoài nghi mảnh vải quấn trước ngực mình rốt cuộc có được quấn chặt hay không, có bị anh phát hiện ra phần ngực mình có gì khác thường hay không…
Dù sự khác biệt không quá rõ ràng, nhưng nếu cứ thế này mãi, chắc chắn cô vẫn sẽ bị lộ.
Trước giờ Phong Lăng luôn phải chịu thua thiệt khi đứng trước mặt người đàn ông này, hơn nữa cũng không biết tại sao hết lần này tới lần khác, cô luôn bị anh nắm trong lòng bàn tay như vậy…
Dù sao… Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên…
Hơn nữa cô đã sớm bị anh giở trò.
Dù anh không nhớ nhưng trong lúc cân nhắc thiệt hơn, hình như bây giờ phản kháng không hề có ích lợi gì với cô cả.
Dù tay chân đang bận rộn nhưng Lệ Nam Hành vẫn ung dung ngắm nhìn vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì của Phong Lăng, cuối cùng Phong Lăng không chịu đựng được nữa. Bị ép lên tường thế này, dù thế nào thì cuối cùng cô cũng không chiếm được chút ưu thế nào cả, vậy chỉ bằng cô chủ động một chút, dẫu sao… dẫu sao cũng đã thế này rồi …
Vì vậy, một giây sau, bàn tay đang bị anh ấn xuống chỗ đó của cô chợt cử động.
Trán người đàn ông hơi cau lại, anh nhìn động tác bất ngờ của cô.
“Tôi, tôi không thạo lắm…” Phong Lăng ngước mắt lên nhìn anh, lúc nói ra câu này, gương mặt cô đã nóng tới mức có thể luộc chín một quả trứng.
Đôi mắt của người đàn ông thoáng chốc chứa đầy vẻ mù mịt, giống như một dòng nước xoáy có thể cuốn cô vào trong, khóe môi anh cong lên, nở một nụ cười vui vẻ: