Mục lục
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Mặc Cảnh Thâm - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi thôi, đâu cần lúc nào cũng phải tỏ ra già dặn như vậy? Cô tưởng tôi thật sự tin lời nói dối năm đó của cô, tin cô báo sai tuổi của mình sao? Trêи hồ sơ của huấn luyện viên đã viết tuổi rồi! Đến bây giờ cô mới hai mươi thôi, cũng có nghĩa là năm ngoái khi cô giúp tôi chuyện đó, cô mới chỉ vừa mười chín tuổi.”

Phong Lăng có hơi mất kiên nhẫn, ngoảnh lại lạnh lùng nhìn Trần Bắc Khuynh: “Tuổi tác của tôi thì có vấn đề gì? Dù tôi mười lăm tuổi thì tôi vẫn có thể đánh ngã được anh. Ở đây là võ quán, không phải buổi xem mắt, anh có tư cách gì phán xét người khác? Ở đây phải dùng võ thuật để nói chuyện.”

Trần Bắc Khuynh mỉm cười: “Có đôi lúc thấy dáng vẻ rõ ràng không vui, nhưng cứ đanh mặt lại làm ra vẻ già đặn của em,

anh thật sự thấy rất đau lòng.”

Phong Lăng: “…”

Phong Lăng chợt xoay người đặt cốc nước lên bàn làm việc, nước cũng không uống, hoa trêи bàn cũng chẳng buồn nhìn, siết chặt quần áo và dây lưng bên hông, sau đó cô quay người định đi ra khỏi phòng làm việc, chuẩn bị đến lớp học.

Ban đầu, Trần Bắc Khuynh đứng im lặng ở cửa một chốc, sau đó đột nhiên vươn tay ra chặn Phong Lăng lại. Lúc Phong Lăng kinh ngạc ngoảnh lại nhìn về phía anh ta, cánh tay dài của Trần Bắc Khuynh ôm chầm lấy cô, sau đó lại kéo cô vào trong lòng nhưng Phong Lăng đã nhanh tay lẹ mắt nhấc chân đá mạnh vào bắp chân của đối phương. Lúc Trần Bắc

Khuynh biến sắc mặt cúi đầu nhìn thì cô nhẹ nhàng đẩy anh ta lên phía trước, thoát khỏi vòng ôm của anh ta, đi ra khỏi cửa.

Đúng là cao thủ.

Trần Bắc Khuynh không đánh lại Phong Lăng.

Anh ta định thực hiện vài chiêu tấn công đơn giản mà cũng không làm được.

Sau khi Phong Lăng bỏ đi, Trần Bắc Khuynh mới xoa xoa bắp chân của mình, khẽ xuýt xoa một tiếng, sau đó lại ngoảnh lại nhìn về phía bóng lưng đang ngang nhiên đi về phía phòng học của cô gái. Anh ta bất đắc đĩ giơ tay lau sạch mồ hôi, dáng vẻ thất bại quay người đi đến phòng học.

Vào phòng học, trông thấy Phong Lăng và Trần Bắc Khuynh một trước một sau đi vào, đám đàn ông lập tức tỏ vẻ thích thú huýt sáo: “Huấn luyện viên A Linh, ngày mai là đêm Noel, ngày kia là Noel, cô có kế hoạch gì chưa? Có đi hẹn hò gì đó không?”

Mặt Phong Lăng không đổi sắc: “Hai hôm nữa tôi đều có tiết dạy.”

“Ây da, còn dạy học gì nữa, mà dù có tiết dạy thì chắc học viên của hai ngày nữa cũng sẽ xin nghỉ thôi. Tôi thấy cô cứ nghỉ luôn hai ngày đi, nếu hai hôm nữa cô không có hoạt động gì, chúng tôi mời cô đi ăn cơm!”

“Lên lớp.” Phong Lăng lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.

Vừa nhìn thấy ánh mắt này của cô, đám đàn ông không dám ho he gì nữa, nhanh chóng thực hiện động tác, nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn liếc cô, sau đó chốc chốc lại nhìn về phía Trần Bắc Khuynh không rõ đang có tâm trạng gì

Bọn họ cũng không biết học viên Trần này theo đuổi lâu như vậy đã có thành quả gì chưa, sắp đến Noel rồi mà đến một cuộc hẹn cũng không thành, chậc chậc.

Đối với các du học sinh mà nói, ngày được gọi là Noel là một ngày lễ rất phấn khích, như họ nói thì còn kϊƈɦ thích hơn nhiều so với đón Tết ở trong nước.

Ngày lễ thuộc về giới trẻ, nhưng với một người còn trẻ hơn họ là Phong Lăng lại chẳng hề cảm nhận được bất kỳ không khí gì của ngày lễ.

Xưa nay cô chưa từng đón bất kỳ ngày lễ nào.

Hai ngày sau là lễ Noel, quả thực tất cả các học viên đều đã xin nghỉ vào hôm đó. Sau khi từ chối lời mời đi ăn của mấy

huấn luyện viên khác, Phong Lăng một mình lái xe về nơi ở.

Mấy ngày nay, hình như cô không còn cảm thấy có ai theo dõi mình nữa, trêи đường về nhà, tâm trạng của cô cũng thả lỏng hơn nhiều. Bên đường có nhiều đôi nam nữ mặc quần áo rất dày sóng vai đi bên nhau, thi thoảng đi qua dưới một cây thông lớn, cô còn có thể nhìn thấy các đôi tình nhân của nhiều nước đang ôm hôn nhau, khắp phố đều là ông già Noel mặc bộ quần áo đỏ đi ra ngoài vào ban đêm.

Phong Lăng cứ ngắm nhìn dòng người đi trêи con phố rực sáng ánh đèn neon như vậy, cho đến khi lái xe về đến căn hộ.

Ngay đến dưới sân khu cô ở cũng có ngọn đèn đủ màu sắc và cây thông Noel xinh đẹp. Sau khi xuống xe, Phong Lăng nhìn cây thông Noel đó, dường như mỗi lần đến những ngày lễ náo nhiệt như thế này, cô đều có thể cảm thấy mình không hề ăn nhập gì với thế giới này.

Phong Lăng đi về phía dưới cây thông Noel được trang trí đèn đủ màu sắc, nghiêng đầu nhìn ngọn đèn trang trí hình ngôi sao rất to ở phía ngọn cây, bên cạnh có một cô bé đang mặc chiếc váy của công chúa bạch tuyết, ôm một chiếc đèn hình quả táo đỏ vui đùa chạy nhảy. Cô bé vừa chạy vừa ngoảnh lại dùng tiếng Anh nói mong ước năm nay của mình với cha mẹ mình ở phía sau.

Hình như bọn họ đều rất hạnh phúc.

Hình như bất kể là người yêu, bạn bè, người thân, đồng nghiệp hay bạn học, họ đều có rất nhiều người ở bên cạnh.

Phong Lăng giơ tay, chạm vào bông tuyết lạnh lẽo đến thấu xương trêи cây thông Noel. Cô đang định quay người đi thì đột nhiên liếc thấy một bóng người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK