Trong lúc nói chuyện, Phong Lăng còn cẩn thận hơi né đầu ra phía sau, tránh kề sát vào cằm của anh, tư thế ấy quá thân mật.
“Còn không biết vợ chồng người ta sẽ làm gì trong phòng bếp, em ở đây chỉ cách một bức tường, nghe mà không ngượng à?” Giọng nói người đàn ông lạnh nhạt, dáng vẻ đương nhiên, bế Phong Lăng đi vào phòng ngủ khác bên cạnh căn phòng này, đặt Phong Lăng lên giường.
Vừa được đặt lên giường, Phong Lăng đã co rúm lùi về phía sau, nhưng khắp người đều là vết thương, quả thực không tiện cử động quá mạnh. Cô chỉ lui lại một chút, ngồi ở giữa giường, nhìn người đàn ông ở mép giường bằng ánh mắt hơi đề phòng.
Ban nãy, Lệ Nam Hành chú ý tới hình như cô muốn lấy đồ trong túi ra, anh cúi người xuống, Phong Lăng lập tức tỏ vẻ đề phòng nhìn anh nhưng người đàn ông lại chỉ lấy điện thoại trong túi cô ra.
Điện thoại là mẫu hai, ba năm trước, là một chiếc có kiểu dáng phablet* và có tính chống nước tốt, màu đen, không giống các kiểu màu hồng màu trắng mà các cô gái trẻ tuổi thời nay thích mua. Đối với Phong Lăng mà nói, thứ như điện thoại di động chỉ là món đồ dùng để liên lạc. Rõ ràng trừ mái tóc hơi ngắn ra, từ trong ra ngoài, cô là con gái trăm phần trăm, nhưng cô thật sự không hề có tâm hồn của một thiếu nữ.
(*) Phablet là dòng điện thoại kết hợp kiểu dáng giữa điện thoại thông minh và máy tính bảng.
Lệ Nam Hành ngắm nghía chiếc điện thoại di động sắp hết pin rồi lại nhìn cô, Phong Lăng với tay muốn lấy lại điện thoại, người đàn ông lại hơi giơ tay lên cao: “Để tôi đi sạc pin cho em, ngoan ngoãn dựa vào đây nghỉ ngơi đi, trêи người có vết thương không được di chuyển lung tung.”
“Tôi không mang theo sạc pin…”
“Quầy lễ tân khách sạn sẽ có, tôi sẽ dựa vào mẫu mã điện thoại của em rồi bảo họ đưa tới đây.” Lệ Nam Hành vừa nói vừa cầm điện thoại của cô đi ra khỏi phòng ngủ. Chưa tới mười phút, quả nhiên anh đã cầm dây sạc có thể sạc pin cho điện thoại cô đi vào, sạc điện thoại cho cô bằng ổ cắm điện bên mép giường.
Cả quá trình Phong Lăng không nói gì hết, chỉ nhìn điện thoại mình một cái, rồi lại liếc nhìn cái chăn ở bên cạnh.
Lệ Nam Hành hiểu ý, đắp chăn cho cô. Bởi vì cô đang ngồi dựa vào vị trí đầu giường, chăn chỉ có thể đắp tới dưới bụng dưới.
Người đàn ông ngồi bên mép giường, nhìn cô gái xa cách đã lâu, khó lắm mới có được một lần cô lại mặc đồ của anh. Cái cô đang mặc là áo thun tay ngắn của anh, chiếc áo này mặc trêи người cô lại càng có cảm giác rộng hơn, đồng thời cũng càng khiến cánh tay của cô thêm mảnh khảnh, chỉ là trêи cánh tay trắng nõn kia lại có những vết thương nông sâu khác nhau, sưng đỏ một mảng lớn.
“Tôi thấy hiện tại em rất mở lòng với Quý Noãn, sao thế, em rất thích cô ấy à?” Lệ Nam Hành giúp cô kéo chăn lên.
Anh ngồi bên giường nói chuyện với cô bằng giọng điệu như vậy, giống như giữa hai người chưa từng có quan hệ hay khúc mắc gì, chỉ là một cuộc đối thoại đơn giản, không hề có bất kỳ cảm xúc phức tạp nào trong đó.
“Cô Mặc đối xử với tôi rất tốt, anh Mặc cũng rất tốt. Tôi làm việc ở đây, rất hài lòng! Cô Mặc là người rất hiền lành, cũng rất thẳng thắn, cô ấy là kiểu người rất dễ dàng khiến người khác mở lòng sau khi tiếp xúc lâu, hiếm khi tôi bằng lòng làm bạn với một người bạn mới, nhưng người bạn mới này quả thực rất tốt.” Phong Lăng trả lời rất lạnh nhạt.
Lệ Nam Hành nhìn cô, rồi đột nhiên nghiêng người đến gần, hai tay chống hai bên người cô, cứ dùng tư thế chèn ép như vậy ép cô vào đầu giường.
Phong Lăng bất ngờ, đề phòng nhìn anh, cô còn chưa lên tiếng, hơi thở của người đàn ông gần trong gang tấc đã phả vào mũi cô, trong chớp mắt khiến bàn tay cô đặt trêи chân mình hơi siết chặt lại.
Hai người dựa vào quá gần, người đàn ông rũ mắt nhìn cô: “Cho nên, em định ở luôn trong nước không đi nữa? Không quay về căn cứ XI nữa, hửm?”
Nhìn gương mặt vô cùng tuấn tú của người đàn ông bởi vì cách quá gần mà phóng đại trước mắt mình, Phong Lăng không hề chớp mắt, nói: “Tôi rất quý trọng công việc hiện có, nếu như anh Mặc không định sa thải tôi, tôi sẽ không rời đi.”
Lệ Nam Hành hừ lạnh: “Em với Quý Noãn mới tiếp xúc bao lâu đã bị cô ta giữ lấy trái tim rồi? Bọn họ một ngày không thả người, em cũng không định rời đi? M* nó, anh thật lòng thật tâm đối xử tử tế với em nhiều năm như vậy, kết quả em đối với anh thế nào? Đối với bọn họ có lương tâm, thế
sao em không thể có lương tâm với anh một chút vậy?”
Phong Lăng không thay đổi sắc mặt: “Anh đã lấy vợ, trái tim tôi đặt ở anh là không đúng, có thể sẽ làm ra những chuyện quá giới hạn. Lệ lão đại, thật lòng thật tâm của anh vẫn nên ngoan ngoãn đặt trêи người vợ anh đi, không cần phải tới trêu chọc tôi nữa.”
Lệ Nam Hành lập tức nhướng mày, cười nhạt: “Ghen à?”
Phong Lăng đanh mặt lại, lạnh nhạt: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
Lệ Nam Hành nhìn cô, cười khẽ như có như không, trái lại vào lúc này cũng không tiếp tục chất vấn nữa. Anh lùi về sau, giúp cô kéo chăn lên lần nữa, sau đó nói: “Muốn nằm xuống hay tạm thời ngồi đây nghỉ ngơi? Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm bên kia đoán chừng phải qua một lúc nữa mới có thể kết thúc.”
“Cứ thế này đi, không cần nằm.”
Lệ Nam Hành không làm gì với cô nữa, đứng dậy đi ra ngoài: “Anh ra ngoài xem thử tình hình, em có ghen thì cũng cố mà chịu, buổi tối bảo khách sạn gói ít sủi cảo đưa lên, đoán chừng cũng không cần chấm giấm*, nhìn em thôi đã đủ chua rồi.”
(*) Bên Trung ăn giấm còn có nghĩa là ghen.
Phong Lăng: “…?”
Cô bỗng nhiên ngước mắt lên, nhìn về phía người đàn ông đã đứng dậy đi tới cửa phòng, thấy anh đóng cửa đi rồi, cô đột nhiên nắm lấy cái gối sau lưng, không quan tâm đau đớn trêи vết thương, ném mạnh cái gối qua đó.
Vốn phải đập vào cửa, dù sao gối mềm như vậy cũng không phát ra tiếng động gì hết, kết quả vào lúc này người đàn ông lại đẩy cánh cửa chưa hoàn toàn đóng lại ra, trong nháy mắt anh quay đầu lại đang muốn nói gì đó, cái gối đã đập thẳng vào ngực anh.
Lệ Nam Hành đón lấy cái gối đột nhiên từ trêи trời rơi xuống, nhướng mày, nhìn cô.
Phong Lăng im lặng lạnh lùng nhìn anh, cho đến khi người đàn ông cầm lấy cái gối trong lòng, rồi đột nhiên nở một cười sâu xa với cô, cô lại càng tức đến mức mạch máu trêи trán giật giật.
Không biết xấu hổ! Quá không biết xấu hổi
Cô cũng không hiểu rõ bản thân, từ trước đến nay, tâm trạng luôn tĩnh như nước, sao gần đây nó lại đột nhiên dậy sóng như vậy. Trước đây, chỉ là biết anh kết hôn, trong lòng cô giống như đã chết đi vậy, cũng không có cảm giác gì quá lớn nhưng từ lần anh ôm cô vào lòng liên tục gọi “vợ ơi”, cô lại bối rối, trái tim không bình yên được.
Hiện tại nhìn thấy anh, cô lại tiếc thứ đập qua đó ban nãy không phải là gối đầu, mà là lựu đạn.
Cho nổ chết người đàn ông cầm thú xấu xa này đi!
Lệ Nam Hành cười ném cái gối lại cho cô, vừa vặn rơi vào mép giường. Phong Lăng không quan tâm cái gối kia, chỉ không nhìn anh nữa, định nhắm mắt lại dựa vào đầu giường giả vờ nghỉ ngơi một lát.
Kết quả nghe thấy người đàn ông ở trước cửa đột nhiên cười như không cười: “Đói bụng không, có muốn bây giờ anh mang cho em đĩa sủi cảo không?”
Phong Lăng đột nhiên chụp lấy cái gối vừa bị ném lại ở bên tay, cố nén kϊƈɦ động muốn ném qua đó lần nữa, đưa mắt nhìn về phía anh.
Người đàn ông vừa nhận lấy ánh mắt sắc bén của cô đã cười cười, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Phong Lăng im lặng nắm một góc gối, nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng chặt.