Mục lục
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Mặc Cảnh Thâm - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Lệ Hành thật sự rất thích Phong Lăng khi uống say.

Một khi cô đã say, thì tất cả tâm trạng tiến thoái lưỡng nan trong suốt hai năm nay của Lệ Nam Hành bị quét sạch trong phút chốc, dường như chút sức mạnh không có chỗ để xả trước đó nay đã tìm được chỗ để trút.

Anh nghiêm nghị nhìn Phong Lăng đang chột dạ, chỉ vào trái tim mình: “Một thằng đàn ông lớn đầu như anh, vừa chân thành vừa nhiệt tình dâng trái tim tới trước mặt em như vậy, thế mà em xem em đối xử với anh thế nào? Bản thân em không biết hay sao?”

Phong Lăng khẽ gật đầu.

Gật đầu có nghĩa là cô hiểu rõ bản thân mình?

Nếu cô thật sự hiểu rõ, mà vẫn đối xử với anh như vậy sao?

Lệ Nam Hành liếc mắt nhìn cô: “Những lời anh vừa nói, rốt cuộc em có hiểu không?”

Phong Lăng gật đầu, cô khựng lại trong chốc lát, sau đó lắc đầu.

Lệ Nam Hành: “…”

Anh biết ngay mà.

Lệ Nam Hành đột nhiên trở nên vô cùng ngang ngược, kéo lấy bàn tay cô ấn lên lồng ngực mình. Áo sơ mi của anh chưa cài lại cúc, nên hiện tại không có vật gì ngăn cản, khiến gương mặt Phong Lăng lập tức đỏ bừng, cô vội vã muốn rút tay về, nhưng trông anh như cường hào ác bá, nhất định không chịu còn trầm giọng bảo: “Anh biết ngay em chỉ giỏi lừa gạt thôi, chuyện gì cũng được chăng hay chớ. Nhưng với anh em không thể như vậy được, em đã lấy trộm trái tim anh mười một năm rồi, đã làm trái tim anh tổn thương nên em phải tìm cách bù đắp, không thể nói đi là đi ngay được. Tóm lại em là người của anh đấy, em đã nhớ chưa?”

Thấy Phong Lăng lại gật đầu, bấy giờ Lệ Nam Hành mới hài lòng buông tay cô ra.

Phong Lăng nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Thế nên anh bị thương ở trái tim à?”

“Nói thừa, chẳng lẽ lại là dạ dày?”

“Ồ.”

Phong Lăng nhìn vị trí trái tim mà anh chỉ vào, cô đột nhiên giơ tay, tìm tòi lục lọi khắp nơi trêи người mình, sau cùng, cô lôi ra một chiếc ví kiểu nữ, lấy một tấm thẻ ngân hàng ra đưa tới trước mặt Lệ Nam Hành: “Vậy em đền cho anh nè.”

Lệ Nam Hành: “…”

Lần nào say lướt khướt, Phong Lăng cũng tặng thẻ ngân hàng khắp nơi, ai dạy cô ấy thói hư tật xấu này vậy?

Lệ Nam Hành nói: “Trái tim anh bị thương, em bồi thường bằng tiền làm gì?”

Phong Lăng kiên quyết nhét thẻ ngân hàng vào lòng anh: “Nhưng ngoài thứ này ra, bây giờ em không có gì cả.”

Trái tim Lệ Nam Hành bỗng chốc như bị một mũi tên bắn trúng, sau khi khựng lại trong giây lát, anh bắt đầu nhìn lại tấm thẻ kia, hóa ra vẫn là tấm thẻ vàng với hạn mức trêи năm triệu tệ.

“Không hổ danh là Tổng Giám đốc Phong, ra giá rộng rãi thật đấy.” Anh vừa nói vừa cất tấm thẻ kia đi, sau đó nhướng mày nhìn cô: “Em vung tay hào phóng như thế, anh cũng không thể làm trái lòng mình mà nhận món tiền này được nhưng em cứ khăng khăng đòi đưa cho anh, anh đành nhận vậy. Thế nhưng anh cũng có thể đồng ý làm giúp em hai việc, em nói đi, bây giờ em muốn làm gì nhất?”

Nào ngờ anh vừa nói xong câu ấy, Phong Lăng đột nhiên giằng lại tấm thẻ: “Không được.”

Lệ Nam Hành nhìn dáng vẻ cẩn trọng cất tấm thẻ vào ví của cô, hỏi: “Sao thế?”

Phong Lăng trông có vẻ rất tủi thân và ngượng ngùng, chỉ lặng lẽ lắc đầu, ủ rũ cất ví tiền của mình vào túi áo, dường như rất thất vọng.

Lệ Nam Hành nhướng mày: “Ban nãy không phải em muốn đưa thẻ cho anh à? Sao đột nhiên không cho anh nữa? Rõ ràng em biết anh rất đau lòng, bây giờ đến cả một chút bù đắp về mặt vật chất em cũng không nỡ cho anh à? Em nhất quyết không bồi thường đúng không?”

Phong Lăng len lén liếc anh một cái: “Bây giờ em không có đủ tiền, đây là tiền cơm và tiền lương của cả công ty.”

Lệ Nam Hành im lặng trong một lúc lâu, anh nhìn cô chằm chằm, sau đó anh mới hỏi: “Cho nên?”

“Không phải anh hỏi làm thế nào em mới chịu nguôi giận à?”

“Ừ?”

“Thế này đi, em không cho anh tiền nữa, anh làm giúp em hai việc, em sẽ hết giận ngay.”

“Việc gì?”

“Việc thứ nhất, ‘đánh’ Phong Nhất Minh giúp em.” Phong Lăng nhìn anh với vẻ dè dặt.

Lệ Nam Hành hiểu ý cô, “đánh” ở đây không phải là đánh đập, mà là muốn nhờ anh giúp cô loại bỏ thằng cha vướng víu ở TMing giùm cô, dù gì con đường mà cô đang đi trong lĩnh vực kinh doanh không quá thuận lợi. Đứng từ góc độ của Phong thị, TMing nhảy ra quấy rối như thế, cô cũng không thể tỏ ra yếu thế nhưng cô chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình mà không nhận được bất cứ chi viện nào từ bên ngoài, thế thì quả thực rất khó khăn.

“Cuối cùng em cũng nghĩ thông suốt rồi hả? Anh còn tưởng em định đánh nhau một trận tơi bời với hắn ta đến mức cả người lấm lem bùn đất rồi mới chịu đến tìm anh chứ. Đáng ra em nên tìm tới anh ngay từ ban đầu, từ khi cảm nhận được có gì đó không ổn. Cho dù em chỉ nói một câu đơn giản, anh vẫn sẽ lập tức ra mặt giúp em, anh yêu em nên muốn bảo vệ em; thế mà em cứ phải gắng gượng tới tận bây giờ, thức trắng mấy ngày mấy đêm, không thể ngủ ngon giấc, phải đợi khi uống say mới dám để lộ điểm yếu của mình ra cho anh thấy sao?” Người đàn ông nhìn cô, giọng điệu bình thản, hiển nhiên cuối cùng anh cũng nghe được điều mà anh muốn nghe. Tuy rất hài lòng nhưng đồng thời anh cũng muốn cạy đầu cô ra xem có phải cả người cô đều làm từ đá giống trái tim của cô hay không.

Dường như Phong Lăng không nghe thấy lời anh nói, cô cúi đầu: “Vẫn còn một chuyện nữa.”

“Em nói đi!”

“Nghĩ cách giúp em gọi vốn đầu tư một tỷ tệ.”

Lệ Nam Hành nhướng mày: “Ồ? Không phải em đã cá cược với anh à?”

“Không cược nổi, cứ cá cược là em sẽ thua.” Phong Lăng nắn đầu ngón tay mình, giọng điệu có vẻ ngượng ngùng.

“Ồ, cho nên chuyện em thua rồi sẽ gả cho anh thì…”

Phong Lăng đột nhiên ngước mắt lên nhìn anh, họ nhìn nhau một lúc lâu, gương mặt Phong Lăng càng lúc càng đỏ, sau cùng không chịu nổi nữa, cô cúi đầu xuống lảng tránh, vừa nắn ngón tay vừa nói: “Một tỷ tệ đó… Em đảm bảo sẽ trả cho anh trong vòng ba năm.”

“Chuyện quan trọng là khi nào em gả cho anh, chứ liên quan gì đến một tỷ đâu. Em là vợ anh thì chỗ tài sản biết bao nhiêu tỷ của anh cũng đều là của em hết, em muốn giành cả đời để trả anh cũng có ý kiến gì.” Người đàn ông nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Sau khi thua, em sẽ gả cho anh thật chứ?”

Phong Lăng không nói gì, chỉ nhìn anh chằm chằm: “Anh giúp em kiếm được một tỷ đi đã.”

Chậc, say rồi mà vẫn ra điều kiện cho anh.

Lệ Nam Hành đáp: “Được, trước hết không nói đến chuyện gả hay không gả, hai chuyện gọi vốn một tỷ nhân dân tệ và đánh bại TMing thì anh sẽ giúp em. Chúng ta đổi một trò chơi khác, anh hỏi em đáp, không được giấu giếm…”

Thế mà ai ngờ được rằng, câu nói đổi trò chơi của anh khiến Phong Lăng hiểu lầm, cô đột nhiên nói một câu được ạ, sau đó túm lấy cánh tay không bị thương của Lệ Nam Hành: “Bây giờ chúng ta sẽ ra ngoài chơi!”

Lệ Nam Hành: “???”

Chơi? Chơi cái gì?

Sau đó Lệ Nam Hành thấy cô vội vàng muốn ra ngoài, lại cứ liên tục giục anh nhanh lên, nên đành phải cài lại cúc áo sơ mi, sau đó lấy thêm hai chiếc áo khoác, một chiếc tự mặc cho mình, một chiếc khoác lên người cô, rồi mới bị Phong Lăng cưỡng ép lôi ra khỏi cửa căn biệt thự.

Sau khi ra ngoài, Phong Lăng đi vòng qua bể bơi, qua suối nước nóng và phòng tập thể hình, lại vòng qua tất cả mô hình giải trí thông thường. Giữa đường gặp phải một ông chủ nào đó của bên đối tác, thấy hai người họ nên vội vàng chào hỏi, Lệ Nam Hành chưa kịp đáp lại câu nào đã bị Phong Lăng say xỉn hùng hùng hổ hổ lôi đi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK