Chẳng phải tôi từng nói rằng nếu không có việc gì thì cô đừng đến tìm tôi rồi sao?” Giọng nói của Lệ Nam Hành vang lên từ phía sau lưng, lạnh lùng và rành mạch đến mức có thể nghe ra được cả sự xa cách ở trong đấy.
Phong Minh Châu dời mắt khỏi Phong Lăng, đưa mắt nhìn Lệ Nam Hành: “Nam Hành, ba và ông của em muốn gặp anh.”
Ngồi đợi lâu như vậy rồi mà cuối cùng lại hóa công dã tràng, đương nhiên là cô ta không thể chấp nhận kết quả này. Dù sao đi nữa, cô ta cũng không thể từ bỏ được.
Nhưng Lệ Nam Hành chỉ lạnh lùng đáp lại bằng hai chữ: “Không gặp.”
Phong Minh Châu nhìn anh, không dám tin vào tai mình: “Anh từ chối nhà họ Phong hết lần này đến lần khác, lại lấy di vật của em gái em để làm lý do đẩy em ra xa. Bây giờ bọn họ chỉ muốn tìm anh cùng ăn một bữa cơm thôi, dù sao việc sĩ quan quân đội bị giết cũng là chuyện không hề nhỏ, nhà họ Phong cũng có tham gia góp sức. Anh không thể như thế được.”
Ánh mắt của Lệ Nam Hành sắc lạnh: “Nói với họ là nếu họ có chuyện gì thì cứ đến thẳng nhà họ Lệ tìm mấy ông cụ trong nhà, có ông cụ của nhà họ Lệ ở đấy mà còn cần tôi ra mặt sao?”
Lệ Nam Hành quay người, một tay nhấc mấy món đồ đã được soạn xong ở trong xe lên, tay còn lại thì nắm lấy tay Phong Lăng, đi lướt qua Phong Minh Châu về thẳng phía căn hộ.
Chiếc xe Hummer màu đen to lớn phản chiếu ánh sáng. Phong Minh Châu quay đầu nhìn về phía anh, cô ta chỉ nhìn thấy người đàn ông cứ tự nhiên như vậy mà nắm lấy tay Phong Lăng kéo đi, tay còn lại của hai người bọn họ cầm theo rất nhiều đồ, xem ra đây là chiến lợi phẩm mà bọn họ thu được sau cả một ngày đi dạo.
Rõ ràng là hai người đàn ông đi với nhau nhưng chẳng hiểu sao khi Phong Minh Châu nhìn vào lại cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Cái dáng người nhỏ nhắn như vậy, lại được Lệ Nam Hành đối xử như thế…
Rốt cuộc chuyện này là sao chứ?
Hơn nữa, người kia là nam hay là nữ vậy?
Ngay khoảnh khắc này, đột nhiên Phong Minh Châu nhớ đến câu chuyện về Hoa Mộc Lan nữ cải trang nam mà hồi bé cô ta được nghe ông kể. Mặc dù đó chỉ là truyện thôi, nhưng trong cái thế giới rộng lớn này, bất kỳ việc gì cũng có thể xảy ra.
Có thể người tên Phong Lăng này là con gái, hoặc nếu không thì Lệ Nam Hành thích con trai.
Nhưng trông Lệ Nam Hành không giống như người có vấn đề về xu hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ, khả năng lớn nhất không lẽ Phong Lăng là con gái.
Phong Minh Châu nhíu mày nhìn về hướng đó cả một lúc lâu, sau đó cô ta cầm điện thoại lên, nhãn số.
Hai người họ đã đi được một khoảng rất xa, vào trong căn hộ rồi bước vào thang máy.
Trong thang máy thật yên tĩnh, Phong Lăng liếc đống đồ trong tay mình, xong lại ngước lên nhìn những con số không ngừng thay đổi trêи màn hình điện tử của thang máy, có vẻ rất chăm chú.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, phá vỡ bầu không khí gượng gạo mà tĩnh lặng: “Cậu không vui à?”
Phong Lăng bình tĩnh lại, thu ánh mắt lại, thấp giọng nói: “Không có.”
Anh lạnh lùng nói: “Cậu không thích Phong Minh Châu.”
Nhất thời, cô thấy hơi buồn cười: “Tôi nên thích cô ấy sao?”
“Cậu có thích cô ta hay không chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng ghét một người thì luôn phải có một vài lý do.”
Lệ Nam Hành không phải là một người đàn ông quá so đo, anh chẳng có bất kỳ mối quan tâm nào đối với chuyện của Phong Minh Châu, càng không thích kiểu con gái cứ cằn nhằn đủ thứ chuyện ở bên tai mình mãi không chịu ngừng.
Nhưng Lệ Nam Hành rất không thích việc Phong Lăng luôn im lặng, không nói cũng không chịu giải thích, càng chưa bao giờ phàn nàn bất kỳ điều gì. Anh thà rằng thỉnh thoảng cô nói cho anh biết suy nghĩ của bản thân, học những người con gái khác càm ràm nhiều một chút.
Phong Lăng không giải thích gì, vẫn cứ ngẩng cổ nhìn mấy con số đang thay đổi trêи màn hình điện tử trong thang máy.
Thật ra, cô rất muốn hỏi vài vấn đề về chuyện của Phong Minh Châu, ví dụ như chuyện nếu cô ta với Lệ Nam Hành không phải quan hệ vợ chồng sắp cưới thì vì sao Phong Minh Châu lại nói với mọi người rằng mình là vợ sắp cưới của anh. Dù sao đi nữa cô ta cũng là cô chủ nhà họ Phong, nếu không có căn nguyên xác đáng sẽ không đi tung tin bịa đặt như vậy.
Nhưng ngay cả khi muốn hỏi, Phong Lăng cũng không biết nên mở lời như nào.
Khi thang máy dừng lại ở tầng mười, hai người cùng nhau bước ra. Lệ Nam Hành đi mở cửa, Phong Lăng bước đằng sau anh, nghĩ ngợi một lát rồi hỏi một cách đơn giản nhất: “Lão đại, anh đã quen Phong Minh Châu lâu rồi phải không?”
“Ừ, từ hồi nhỏ đã gặp rồi.”
“Xem ra, cô ấy thật sự rất thích anh.”
Trước đó cô cũng đã nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, sau đấy lại nhìn thấy bộ dạng bám dính không tha của cô ta, có thể dễ dàng thấy rằng Phong Minh Châu si mê anh đến mức nào.
Có thể khiến một cô chủ con nhà gia đình có máu mặt say đắm đến mức ấy, chắc hẳn hai người phải có trải nghiệm hay việc gì đấy vô cùng lãng mạn hoặc không thể ngờ tới xảy ra.
Lệ Nam Hành liếc cô một cái rồi đi vào nhà. Anh đặt mấy thứ đồ trong tay xuống, không nói lời nào.
Phong Lăng cũng bỏ đồ xuống, đột nhiên không muốn nói thêm gì nữa mà đi thẳng vào trong phòng.